Đã
có không ít bài báo ủng hộ những mối tình của người cao tuổi với lý lẽ “tình
yêu không có tuổi”. Đây cũng là cách nhìn nhận đầy tính nhân văn đối với những
khát khao của tuổi sang thu. Tuy nhiên, không ít cụ phải “kêu trời” vì biết
mình “già chưa hết dại”!
Là người đàn ông góa vợ, con
cái trưởng thành, có công ăn việc làm ở thành phố, nên ông Tùng sống thui thủi
một mình trong căn nhà cổ năm gian ở một vùng ngoại ô thành phố. Một hôm có
“chị đồng nát” vào nhà ông xin hớp nước. Thấy ông Tùng sống một mình, tính tình
lại xởi lởi, chị nán lại trò chuyện.
Tối hôm ấy “chị đồng nát” quay trở lại, nói rằng trời tối không muốn về
thị trấn để ngủ, mà muốn nhờ ông một đêm để mai đi mua hàng tiếp. sau bao năm ở
một mình, nay có người phụ nữ trong nhà, quét dọn nhà cửa, nổi lửa nấu cơm,
khiến ông Tùng cứ lúng túng như cậu học trò mới lớn. Sáng hôm sau ông Tùng
thương cảm, bảo chị đồng nát hàng
ngày cứ đi mua hàng, tối về nhà ông mà ngủ, khỏi tốn tiền nhà trọ.
Khi cậu con trai ông công tác ở Hà Nội về thăm bố, được
nghe bà con làng xóm đồn ầm lên về “mối tình” của bố anh với chị đồng nát thì
giận dữ, nói xẵng với bố. Bất chấp những lời cảnh báo của con trai rằng “hiện nay có nhiều kẻ lừa đảo”, ông Tùng
đã mắng con trai rằng: “Người ta là người
lao động. Chúng mày nhiễm cái thói đa nghi của thành phố”. Cha con to tiếng
với nhau và kết quả là ông Tùng đuổi con trai: “Mày cút đi, tao không cần chúng mày. Tao tự lo được cuộc sống của
mình”.
Bẵng đi một tháng, cậu con
trai không về. Bỗng một hôm hàng xóm gọi điện bảo anh về ngay, ông cụ nguy to. Thì ra, sau khi được ông cụ cho
“sống đời vợ chồng” ít bữa, chị đồng
nát đã ra đi, không biết đi đâu, mang theo của ông Tùng 13 triệu đồng vừa rút
tiết kiệm, một chiếc xe đạp con trai ông mới mua cho ông đầu năm, một cái cat
xét và … hai lọ nước mơ muối. Ông cụ vừa tiếc của, vừa tiếc người vợ mới, lại xấu hổ với con, nên cả
tuần nằm bẹp, không ăn uống gì.
Đinh Đoàn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét