Thứ Ba, 28 tháng 2, 2017

CHUYỆN VỢ CHỒNG: KHI CÁI ẤY CỦA CHỒNG ÕNG ẸO

* Một người phụ nữ nhân chuyến đi tham quan đã mua cho chồng một đôi cá ngựa vì chị thấy người khác cũng làm như thế. Về đến nhà, chị hăm hở mua hai lít rượu để ngâm cá ngựa rồi bảo anh chịu khó uống, hy vọng chồng sẽ “khoẻ mạnh” hơn. Ai ngờ sau đó chị thấy anh “yếu hẳn đi”, rồi một thời gian sau “tịt hẳn”. Chị cứ băn khoăn rằng hay là chị mua phải rượu dởm, cá ngựa dởm.
          Chị đâu biết rằng anh là người đàn ông nhạy cảm. Thấy chị chăm sóc, chiều chồng bằng cách bồi dưỡng rượu, cá ngựa, anh lại tưởng chị “chê anh yếu”. Thế là trong lòng anh trào dâng nỗi mặc cảm không làm vợ hạnh phúc. Tự dưng anh ngại gần vợ, hoặc trước khi định gần gũi vợ, trong đầu anh lại văng vẳng tiếng nhắc nhở: “không khéo cô ấy lại không hài lòng”. Thế là để tránh bị “thất bại”, anh chủ động xa lánh vợ. Thế là anh “bất lực”. Nhưng anh biết mình còn ham muốn lắm. Bằng chứng là anh vẫn tự “thoả mãn nhu cầu” một mình và có làn anh “trót dại” theo bạn bè đi “nhà nghỉ”. Lần ấy anh thành công!

* …Tôi thật sự cảm thấy mình không còn là mình nữa. Chẳng là gần hai năm nay, tôi và vợ tôi không “làm ăn gì cả”. Lý do là mỗi khi gần cô ấy, tôi không hề có cảm xúc, nên “cái ấy” cũng không theo ý chỉ bảo của tôi. Tôi cứ nghĩ rằng mình đã già hoặc suy sụp nhanh quá. Vợ tôi cũng buồn, song cả hai chấp nhận.
Một hôm tôi bị ốm phải nghỉ làm ở nhà. Trước khi đi làm, vợ tôi đưa cho cô giúp việc mười nghìn đồng, bảo đi mua cho tôi bát cháo tim cật. Khi cô giúp việc mang về, tôi không muốn ăn nhưng cô ấy cứ động viên rằng “Anh phải ăn cho chóng lại sức”. Cô ấy ngồi cạnh giường tôi, bón cho tôi từng thìa cháo. Thấy tôi ho rũ rượi, cô ấy đã khóc. Tự nhiên tôi thấy trong lòng trào dâng niềm cảm xúc khó tả. Quả thật vợ tôi chưa bao giờ bón cho tôi ăn, chưa bao giờ dỗ dành tôi khi tôi ốm, đặc biệt tôi chưa nhìn thấy cô ấy khóc vì tôi bao giờ. Thế rồi “ma đưa lối, quỷ dẫn đường”, chúng tôi ôm nhau và tôi phát hiện ra rằng mình vẫn là người đàn ông “sung sức”. Thì ra cái tôi thiếu là …tình yêu! Có thể vợ tôi rất yêu tôi, nhưng yêu theo cách của cô ấy. Tôi rất ân hận vì chuyện đã xảy ra, song nhờ nó mà tôi “tìm lại được mình”, tôi đã tự tin hơn vì biết mình không bị “bất lực”.
 * Chuyện kể rằng có một điệp viên nước ngoài có tài trong việc chinh phục phụ nữ. Anh ta luôn tự hào rằng mình “khoẻ như trâu” trong “chuyện ấy”. Rồi một hôm cấp trên gọi anh ta lên giao nhiệm vụ phải chinh phục được một nữ điệp viên của đối phương để moi tin. Vậy mà  đêm hôm đó, người điệp viên “khoẻ như trâu” kia lại không làm được cái việc cỏn con mà hàng ngày anh làm với những người phụ nữ khác. Nữ điệp viên tinh tường kia phát hiện ra ngay nguyên nhân, đã rút súng bắn vào đầu chàng điệp viên...  Cô ta thừa hiểu chỉ có những xáo trộn tâm lý, chỉ có nỗi sợ và sự miễn cưỡng mới làm cho anh "dở chứng như vậy".
        Hoá ra đàn ông không phải lúc nào muốn cũng được, không phải với ai cũng được. Không hiếm khi họ rơi vào tình cảnh “bất lực tạm thời” và có chọn lọc như đã nói ở trên.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét