Những bài viết xoay quanh các chủ đề tâm lý và cuộc sống, tâm lý ứng dụng, tâm lý hôn nhân, tâm lý giáo dục, tâm lý xã hội...
Thứ Năm, 29 tháng 6, 2017
ĐINH ĐOÀN - PSYCHOLOGY & LIFE: Đinh Đoàn kể chuyện 19: QUA RẶNG LIỄU SẼ LÀ MỘT NG...
ĐINH ĐOÀN - PSYCHOLOGY & LIFE: Đinh Đoàn kể chuyện 19: QUA RẶNG LIỄU SẼ LÀ MỘT NG...: Đường đời không phải là con đường thẳng tắp, bằng phẳng. Không phải mọi điều chúng ta muốn đều được toại nguyện. Có những lúc chúng ta gặp ...
Đinh Đoàn kể chuyện 19: QUA RẶNG LIỄU SẼ LÀ MỘT NGÔI LÀNG
Đường đời không phải là con đường thẳng tắp, bằng phẳng. Không phải mọi
điều chúng ta muốn đều được toại nguyện. Có những lúc chúng ta gặp khó khăn, bế
tắc, thất vọng, vấp ngã.
Có lúc chúng
ta tưởng trước mặt là con đường cùng, là hang sâu, là không lối thoát. Nhưng
không phải thế.
Người xưa dạy: “Sơn
trùng thủy phục nghi vô lộ. Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn”, nghĩa là “Núi
cùng nước tận cứ nghĩ rằng hết đường đi. Qua rặng liễu tối, tới khóm hoa tươi,
hiện ra một thôn làng”. Thái độ của bạn khi đối mặt với nghịch cảnh sẽ
quyết định con đường mà bạn đi và cái đích mà bạn tới.
“Vật cực tất phản!” (khi sự vật đi đến cùng cực thì tất yếu sẽ phát
sinh biến hóa) vốn là đạo lý của nhân sinh. Bước qua nghịch cảnh và quay đầu
nhìn lại, bạn sẽ phát hiện ra rằng: Nước đến đường cùng thành thác nước, người
đến đường cùng ắt hồi sinh.
Chén nước vô
tình bị đổ mất một nửa, bạn có ngồi than thân trách phận, chửi đời, chửi mình,
oán trách người khác cũng không thể “hốt” số nước đã
đổ. Tại sao bạn không vui vì vẫn còn nửa chén nước còn lại, không nghĩ rằng
“mình may mắn, vẫn không đổ hết cả chén”.
ĐINH ĐOÀN - PSYCHOLOGY & LIFE: Đinh Đoàn kể chuyện 18: BẢ DANH LỢI
ĐINH ĐOÀN - PSYCHOLOGY & LIFE: Đinh Đoàn kể chuyện 18: BẢ DANH LỢI: Trừ các bậc thánh nhân, chân tu, còn lại con người bình thường, không ai không màng danh, lợi. Danh và lợi là thứ hấp dẫn người ta tới mức ...
Đinh Đoàn kể chuyện 18: BẢ DANH LỢI
Trừ các bậc
thánh nhân, chân tu, còn lại con người bình thường, không ai không màng danh,
lợi. Danh và lợi là thứ hấp dẫn người ta tới mức người ta gọi nó là “bả danh lợi"
Muốn dẫn dụ
ai, phải dùng danh, lợi. Muốn điều khiển ai, phải buộc người ta làm điều người
ta không thể không làm. Muốn khuất phục người khác phải “đánh” vào điểm yếu của
họ. Điểm
yếu của đa số mọi người là danh, lợi. Người ta rất quan tâm tới việc họ làm
việc này, tham gia hoạt động kia để “được cái gì”.
Cái lợi cũng
có nhiều dạng, không chỉ là vật chất. Với người này, một gói quà khuyến mãi
cũng khiến họ vui, với người kia được giảm giá “chút xíu” cũng khiến người ta
thích thú. Song cũng có người, cái lợi có thể đơn thuần là sự vui vẻ, cơ hội
giao lưu với mọi người, được uống cà phê miễn phí. Những người bán hàng
trực tiếp đã khai thác tuyệt chiêu này, khiến cho người ta bỏ tiền mua một vật
dụng A chỉ vì nó được kèm thêm món hàng B khuyến mãi (cái lợi). Phụ nữ, những người dân bình thường, có thu nhập
trung bình… có thể bị dụ bởi những món lợi nhỏ, nhưng đừng mang món lợi nhỏ mà
khoe với các “ông lớn”.
Háo danh cũng
là một “thói đời” mà chúng ta nên biết khai thác trong công việc. Người ta muốn
được là người “duy nhất”, “là người đầu tiên”, là một trong số ít có được cái
này, cái khác. Là người đầu tiên được ngủ
trong căn phòng VIP của khách sạn siêu năm sao, được ngồi bàn đầu, trên ghế
danh dự của một cuộc hội thảo, được gọi là “đại gia”, “mỹ nhân”, “khách hàng
đặc biệt”… cũng là cái danh khiến người ta quan tâm. Thậm
chí, chỉ là người “mở hàng” cũng rất oai với nhiều người…
Có bạn gái đã
nói với khách hàng: “Hôm
nay may mắn cho em quá, được chị mở hàng giúp em”. Vị khách đã rất tự hào nói
rằng: “Em yên tâm, tính chị
xởi lởi, nhiều người toàn nhờ chị mở hàng đấy. Đưa đây xem em có cái gì nào...!”.
Thứ Ba, 20 tháng 6, 2017
ĐINH ĐOÀN - PSYCHOLOGY & LIFE: Đinh Đoàn kể chuyện 17: ĐỒNG TÍNH VÀ HÔN NHÂN ĐỒNG...
ĐINH ĐOÀN - PSYCHOLOGY & LIFE: Đinh Đoàn kể chuyện 17: ĐỒNG TÍNH VÀ HÔN NHÂN ĐỒNG...: Trong bài viết này chúng tôi sẽ xem xét một số huyền thoại về đồng tính luyến ái đã từng in dấu ấn vào văn hoá của chúng ta trong nhiề...
Đinh Đoàn kể chuyện 17: ĐỒNG TÍNH VÀ HÔN NHÂN ĐỒNG GIỚI
Trong
bài viết này chúng tôi sẽ xem xét một số huyền thoại về đồng tính luyến ái đã từng
in dấu ấn vào văn hoá của chúng ta trong nhiều năm nay. Phần lớn tư liệu được
lấy từ cuốn sách nổi tiếng của Joe
Dallas. Trước khi đi vào một số huyền thoại, chúng tôi muốn nhắc lại một quan điểm
xuyên suốt của chúng tôi là Đồng tính luyến ái không phải là vấn đề chính trị
hay đạo đức, nó chỉ những người bị làm đau một cách vô ý thay vì phải thông cảm.
1/ Huyền
thoại 1: 10% dân số bị đồng tính luyến ái.
Năm 1948, bác sĩ Alfred Kinsey đã tiến
hành một nghiên cứu, được gọi là "Hành vi tình dục của những người đàn
ông". Qua công trình nghiên cứu này ông đã khẳng định rằng có khoảng từ 10
- 47% dân số bị đồng tính luyến ái. Để đưa ra con số này, ông đã tiến hành
nghiên cứu 5300 người nam giới. Tuy nhiên rất nhiều người trong số đối tượng
ông nghiên cứu là những tù nhân, những đối tượng trộm cắp, những người mại dâm
nam và những đối tượng tội phạm khác, đặc biệt có hàng trăm thành viên cổ vũ
phong trào đồng tính luyến ái nam. Con số 10% cũng được Harry, ông tổ của
phong trào đấu tranh đòi quyền được đồng tính luyến ái khẳng định.
Tuy nhiên số liệu mà Kinsey đưa ra là
không chính xác và ngay lập tức bị các nhà khoa học khác bác bỏ. Họ đưa ra con
số 2 - 3%. Tuy nhiên số liệu 10% hoặc hơn vẫn được thường xuyên báo cáo và đưa
tin trên các phương tiện thông tin. Chúng ta một lần nữa khẳng định con số 10%
dân số bị ĐTLA là con số huyền thoại.
2/ Huyền
thoại thứ hai: Người ta sinh ra đã bị đồng tính luyến ái, hay ĐTLA là bẩm sinh.
Ann Landers đã khẳng định ĐTLA là hành
vi bẩm sinh, và cũng không ít người đã tin như vậy. Để khẳng định điều này, người
ta đã tiến hành 3 hướng nghiên cứu: Nghiên cứu các cặp song sinh, nghiên cứu cấu
trúc não bộ, và nghiên cứu gen. Nhưng việc nghiên cứu song sinh không nói lên điều
gì vì có đến gần một nửa những người song sinh không có cùng một xu hướng tình
dục. Nếu ĐTLA là một cái gì đó bẩm sinh thì đa số những anh em song sinh phải
cùng là đồng tính hoặc cùng dị tính luyến ái mới phải chứ. Hơn nữa mỗi công
trình nghiên cứu song sinh đều cho kết quả rất khác nhau. Còn việc nghiên cứu cấu
trúc não bộ cũng không thật sự minh chứng điều gì. Bác sĩ Simon Le Vay đã
nghiên cứu cấu trúc não của những người chết và nói ông không dám chắc chắn rằng
cấu trúc não của người ĐTLA và người không đồng tính luyến ái có khác nhau gì nhiều,
và nếu có một chút khác biệt thì cũng không biết sự khác biệt đó là nguyên nhân
hay hậu quả của hiện tượng ĐTLA. Còn việc nghiên cứu gen cũng trong tình trạng
tương tự, nghĩa là chẳng chứng minh được rằng ĐTLA là hiện tượng bẩm sinh. Mà
giá như ĐTLA có là hiện tượng bẩm sinh, cũng không có nghĩa rằng nó là "hiện
tượng bình thường". Cũng giống như một số đứa trẻ sinh ra đã bị bệnh tim bẩm
sinh, nhưng không có nghĩa là bệnh tim bẩm sinh là bình thường!
3/ Có cần
hợp pháp hoá các cuộc hôn nhân đồng tính luyến ái không?
Một cuộc hôn nhân phải dựa trên hai
khía cạnh: Khía cạnh tinh thần và khía cạnh pháp lý. Sở dĩ hôn nhân dị tính cần
đến khía cạnh pháp lý bới nó gắn liền với việc duy trì nòi giống và chăm sóc, bảo
vệ trẻ em. Mọi trẻ em sinh ra có quyền được chăm sóc và bảo vệ bởi bố mẹ chúng.
Một đôi bạn tình ĐTLA có thể chỉ coi
là "đôi bạn", họ không thể có chức năng sinh sản, nên không cần phải
có sự công nhận của pháp lý để bảo vệ quyền lợi trẻ em và phụ nữ, do đó không
cần thiết phải có hôn thú, bởi điều liên kết họ duy nhất là tình cảm. Nếu tình
cảm không còn thì họ tự chia tay nhau như hai người bạn không chơi với nhau nữa
mà thôi.
Tuy nhiên có những đôi bạn tình ĐTLA
tìm kiếm có con chung bằng nhiều cách khác nhau như xin con nuôi hay thụ tinh
nhân tạo cho người ĐTLA nữ. Cho dù người ta cố tình định nghĩa gia đình là cái
gì chăng nữa, cho dù các cặp ĐTLA đều có con đi chăng nữa thì một nhóm người
chung sống như vậy cũng không thể là một gia đình. Các cặp ĐTLA nam khẳng định
với con họ rằng không cần những người mẹ, ngược lại những cặp ĐTLA nữ cũng cho
rằng các con họ không cần bố. Trong khi đó các nhà khoa học, các nhà tâm lý học
hoặc giáo dục học đều khẳng định trẻ em cần cả bố lẫn mẹ. Cái cần ở đây không
chỉ là ở khía cạnh kinh tế, mà quan trọng nhất, người cha sẽ giáo dục đứa trẻ
trai lớn lên thành người đàn ông, đứa trẻ gái sẽ được mẹ hướng dẫn để trở
thành người phụ nữ.
Về khía cạnh tinh thần, cuộc hôn nhân
phải đảm bảo hai yếu tố cảm xúc và tình dục. Sự kết hợp giữa hai người nam và nữ
vốn khác nhau về cơ bản, tạo ra một sự liên kết "bổ sung" cho nhau
nên tính bền vững lớn hơn rất nhiều. Sự liên kết giữa những người ĐTLA là sự
liên kết "ghép nối" của hai cá thể tương tự, nên rất lỏng lẻo. Có chăng
họ chỉ có sự hấp dẫn về tình dục, mà sự hấp dẫn tình dục là một sự hấp dẫn luôn
luôn đòi hỏi mới mẻ, thay đổi. Không có gì đảm bảo rằng hai người đàn ông hay
hai người phụ nữ sẽ thuỷ chung với nhau
trọn đời.
Thứ Hai, 19 tháng 6, 2017
ĐINH ĐOÀN - PSYCHOLOGY & LIFE: Đinh Đoàn kể chuyện 16: TÔI ĐÃ LY DỊ NGƯỜI CHỒNG N...
ĐINH ĐOÀN - PSYCHOLOGY & LIFE: Đinh Đoàn kể chuyện 16: TÔI ĐÃ LY DỊ NGƯỜI CHỒNG N...: “Con hâm” là cái tên mọi người trong gia đình đặt cho tôi khi tôi quyết định ly dị chồng. Tôi nói chuyện này với cô bạn thân, cô ấy cũng bu...
Đinh Đoàn kể chuyện 16: TÔI ĐÃ LY DỊ NGƯỜI CHỒNG NHƯ THẾ.
“Con hâm” là cái tên mọi người trong gia đình đặt cho tôi khi tôi quyết
định ly dị chồng. Tôi nói chuyện này với cô bạn thân, cô ấy cũng buột miệng nói
luôn “con hâm”. Mấy chị trong cơ quan nghe tin này thì bình luận: “Đúng là sướng
quá hóa rồ. Có người chồng như thế mà còn đòi ly dị thì không biết mày còn định
lấy ai? Đúng là “con hâm”. Cái biệt danh “con hâm” của tôi có từ ngày đó. Tôi
chấp nhận cái tên ấy mà không hề tự ái. Tôi
ly dị chồng đã hai năm, cho đến giờ tôi và anh ấy vẫn còn sống độc thân, thỉnh
thoảng gọi điện thoại hỏi thăm nhau, nhưng tôi không hề ân hận về cuộc chia tay
này. Trước tòa tôi chỉ đưa ra một lý do là vợ chồng chúng tôi không hợp nhau,
nên không có hạnh phúc. Nhưng cả gia đình, bạn bè, cơ quan không ai tin chúng
tôi lại bất hạnh. Nhiều người thèm muốn cái hạnh phúc của chúng tôi: hai vợ
chồng trẻ, chưa vướng bận con cái, cùng làm cơ quan nhà nước, đời sống kinh tế
ổn định. Vợ chồng tôi không to tiếng với nhau bao giờ. Khi tôi một mực đòi ly
hôn, có người ngờ rằng tôi “ăn phải bả thằng nào đó” hay chồng tôi lăng nhăng,
bồ bịch, nhưng do tôi giữ thể diện cho chồng nên không nói ra. Họ nghĩ thế cũng
phải, vì nhìn bề ngoài chúng tôi rất hạnh phúc.
Chồng
tôi không nghiện ngập thứ gì ngoài cơm tẻ và nước lọc. Hàng ngày đi làm về là
anh lao vào lau nhà. Một buổi lau nhà của anh kéo dài dến hàng tiếng đồng hồ.
Nhìn cảnh anh lau đi lau lại hai ba lần, mân mê chùi từng cái chân tủ, chấm
từng hạt bụi nhỏ trên mặt bàn, tôi có cảm giác anh đang say mê sáng tạo với công
việc này và nó là thú vui của anh. Khách đến nhà là anh đón ở cửa, chỉ cho họ
chỗ để dép và hướng dẫn họ chùi chân vào thảm. Họ chẳng may sơ ý hút thuốc để
tàn rơi xuống nhà, thì dù câu chuyện đang hồi gay cấn đến đâu, anh cũng bỏ đấy
để đi lấy giẻ lau chỗ tàn thuốc vừa rơi xuống. Anh là người thích quản tiền
trong gia đình, tôi cũng để cho anh được niềm vui ấy. Mỗi lần đi chợ về mua hết
bao nhiêu, còn bao nhiêu, anh đều mở máy vi tính để vào “sổ thu chi”. Có lần
tôi đi công tác, anh đưa cho tôi chiếc đồng hồ đeo tay. Khi tôi đã ngồi trên ô
tô, anh còn dặn với theo “giữ cẩn thận cái đồng hồ đấy nhé, mua nó gần năm trăm
ngàn đấy”. Rủi cho tôi lần ấy tôi lỡ làm mất chiếc đồng hồ và anh đã cằn nhằn
với tôi cả tháng. Một lần hai vợ chồng đi ăn phở, tôi gọi phở bò, anh gọi phở
gà. Một lúc sau chủ quán bưng ra hai bát phở bò, xin lỗi vì phở gà đã hết, và
mong anh dùng tạm. Thế mà anh mắng mỏ chủ quán, kiên quyết không ăn, không trả
tiền bát phở trên. Tôi đã không nuốt nổi bát phở đang ăn dở mặc dù tôi đang rất
đói và lạnh. Tôi không tin người đàn ông ngồi đối diện với mình là anh. Sau đó
đi trên đường, chúng tôi dừng lại mua một cân cam để thăm người ốm. Cầm túi
cam, anh đi ngay sang cửa hàng đối diện bên đường nhờ một người bán hàng giúp cân
lại. Thấy thiếu một lạng, anh quay lại, đòi người bán cam phải bù cho anh… một
quả. Nhờ thế mà chúng tôi có thêm một quả cam, nhưng anh đâu có biết cô gái bán
hàng nói gì về anh khi tôi đứng chờ anh đi kiểm tra lại túi cam đâu. Tôi không
dám nói lại với anh những lời đó, tôi chỉ cảm thấy nóng ran người, muốn chỗ tôi
đang đứng thụt xuống để tôi biến mất.
Thật
ra, vì yêu anh, tôi cố bào chữa cho những điều nói trên là do tính anh “căn
cơ”, cẩn thận, càng tốt cho cuộc sống gia đình. Nhưng rồi mọi thứ trong tôi vỡ
òa vào hôm chúng tôi ngồi trong một quá cà phê ven hồ. Thấy có nhiều đôi trai
gái âu yếm nhau trong quán, anh cũng kéo tôi vào lòng. Tôi ngoan ngoãn làm
theo. Đang ngất ngây trong vòng tay của anh, tôi vẫn đủ tỉnh táo để nghe thấy
anh quát cậu bé bán kẹo cao su đang đứng bên cạnh mời anh mua giúp một phong
kẹo. Cậu bé còn cố nài nỉ với giọng tội nghiệp thì bị anh co chân đạp một nhát
khiến cậu bé ngã dúi dụi. Tôi vùng dậy, thoát ra khỏi vòng tay anh, chạy lại đỡ
cậu bé dậy và dúi vào tay cậu ấy 10 nghìn đồng. Cậu bé cảm ơn tôi, nhưng không
nhận tiền với lý do: “Cháu đi bán hàng chứ không phải ăn xin!”.
Sau
hôm đó tôi buồn, song lại cố thanh minh rằng “anh nóng tính, thằng bé lại kèo
nhèo trong khi anh và tôi đang tình cảm, nên anh lỡ làm thế, chứ thật ra anh
không đến nỗi nào”. Nhưng ngay ngày hôm sau tôi phát hiện trong máy tính của
anh bản kê khai chi tiêu trong tháng. Đọc chi tiết, tôi thấy có đoạn như sau:
“Ngày 25 tháng 5: Đưa bà ngoại đi chơi Hồ Tây, ăn bún ốc: 20.000đ (hơi đắt);
Chụp ảnh cho bà ngoại 3 kiểu ở Lăng Bác, 1 kiểu ở Bờ Hồ: 60.000đ ( lãng phí); Gửi
xe máy 2 lần: 15.000đ (quá đắt). Tổng cộng: 95.000đ”. Tôi không ngờ anh lại chi
tiết đến thế. Tối đó tôi buồn, nhưng lại bào chữa rằng: “tại vì anh là con nhà
nghèo, sinh ra ở vùng quê nghèo khó, từ nhỏ vất vả nên rèn luyện nên tính căn
cơ”.
Tôi
không biết lý do chính xác tôi quyết định ly hôn anh là gì, nhưng có thể là
tổng hòa những điều thất vọng của tôi về anh. Song như giọt nước làm tràn ly
nước vốn đã đầy chính là hôm chúng tôi đi lễ ở Đền Gióng. Thấy lấy nhau gần một
năm chưa có con, mẹ tôi nhắc nhở chúng tôi quan tâm tới vấn đề tâm linh, chịu
khó đi lễ bái chùa chiền, đình miếu, kêu cầu các ngài phù hộ. Ngày Chủ nhật anh
đưa tôi sang Đền Gióng. Trên đường tôi định dừng lại mua hoa quả, tiền vàng để
thắp hương. Anh bảo: “không việc gì phải lãng phí vô ích, em cứ thắp hương và
đóng tiền công đức để nhà đền chi tiêu vào những việc có ích hơn”. Tôi nghĩ
cũng phải, nên nghe theo. Tới đền, anh móc túi tờ một trăm, đến bàn ghi công
đức. Anh ngồi cạnh ông thủ nhang đọc cho ông ấy ghi rành rọt, đầy đủ thông tin
về chúng tôi như tên, tuổi, số nhà, đường phố… Anh cầm tờ giấy ghi công đức và
chìa tờ tiền một trăm về phía ông thủ nhang. Ông thủ nhang chỉ cái hòm đặt ở
phía xa và nói: “anh cứ tự tay bỏ tiền vào thùng, chúng tôi không cầm tiền, tâm
xuất phật chứng mà!”. Anh đi về phía hòm công đức, ngoái lại nhìn, thấy ông thủ
nhang đang bận ghi công đức cho người khác, anh không bỏ tiền vào hòm, mà nhanh
tay đút vào túi quần mình rồi đi thẳng. Đáng ra tôi phải chạy lại nhắc anh
không được lừa dối thần thánh, nhưng chẳng hiểu sao lúc đó tôi không muốn làm
công việc đó. Có lẽ tôi đã thật sự buông xuôi.
Thú thật, với
tôi, anh rất tốt. Lúc nào anh ấy cũng nhẹ nhàng, tỏ vẻ quan tâm, có lúc hào
phóng với tôi. Giá tôi là cô bé ngốc nghếch, hoặc còn non dại, tôi sẽ chỉ nhìn
thấy cách anh ứng xử với tôi mà bỏ qua tất cả. Nhưng tôi lại tỉnh táo, tôi nhận
ra thái độ anh đối xử với mọi người, với mẹ tôi, với cô bán phở, bán cam, với
chú bé bán keọ cao su và với thần thánh mới là con người thật của anh. Không
biết có phải tôi khắt khe quá không, nhưng tình cảm trong tôi cứ nguội dần. Có
thể với nhiều người, anh là người tốt, nhưng tôi không thể nào chịu đựng được
cái tốt, cái cẩn thận, chỉn chu, chi ly, ti tiện của anh hơn được nữa. Đi với anh lúc nào tôi cũng
chuẩn bị sẵn tinh thần để “ngượng mặt”. Tôi mất dần bạn bè và thấy sự khi ở gần
anh. Thế là tôi quyết định chia tay anh khi chúng tôi chưa vướng bận con cái.
Với tôi, đây cũng là sự tỉnh táo, còn với mọi người, tôi là một “con hâm”.
Anh mãi mãi
không bao giờ biết lý do tại sao tôi ly hôn anh. Có thể với anh, tôi cũng là một “con hâm”.
Đinh Thủy
ĐINH ĐOÀN - PSYCHOLOGY & LIFE: Đinh Đoàn kể chuyện 15 - CHÀNG TRAI CHỈ THÍCH QUAN...
ĐINH ĐOÀN - PSYCHOLOGY & LIFE: Đinh Đoàn kể chuyện 15 - CHÀNG TRAI CHỈ THÍCH QUAN...: Tôi gặp lại người thanh niên ấy trong một hội thảo khoa học về lĩnh vực chăn nuôi. Bây giờ anh đã là phó giám đốc một nông trường chă...
Đinh Đoàn kể chuyện 15 - CHÀNG TRAI CHỈ THÍCH QUAN HỆ TÌNH DỤC VỚI BÒ CÁI...
Tôi gặp lại người thanh niên ấy trong một hội thảo khoa học về lĩnh vực
chăn nuôi. Bây giờ anh đã là phó giám đốc một nông trường chăn nuôi bò sữa có
tiếng làm ăn phát đạt. Anh thay đổi khá nhiều, nhưng tôi vẫn nhận ra nét thanh
tú, thông minh trên gương mặt của anh. Giờ giải lao, anh nhận ra tôi và chủ
động mời tôi buổi trưa đi uống cà phê…
Hơn mười năm trước,
tôi gặp anh tại phòng tâm lý trị liệu của một bác sĩ nổi tiếng về lĩnh vực tình
dục học.
Mấy
năm trước, người thanh niên ấy quyết định nộp hồ sơ thi vào đại học Nông – Lâm,
khoa thú y, mặc dù gia đình anh phản đối kịch liệt. Bố anh là một cán bộ cấp
thành phố, mẹ là giảng viên đại học, nhà ở phố lớn, kinh tế khá giả, anh là con
một, đẹp trai, học giỏi, lối sống trong sáng, nghiêm túc, làm sao họ chấp nhận
để anh thi vào trường đại học dành cho “con em nông dân” như cách nói của bố
anh. Họ muốn anh thi vào đại học Ngoại thương, hoặc ít ra cũng là đại học Bách
khoa, vừa danh giá, vừa dễ xin việc ở thành phố. Nể bố mẹ, anh nộp đơn thi hai
trường, một theo ý bố mẹ, một theo ý mình. Tuy nhiên, hôm thi vào trường do bố
mẹ yêu cầu, anh cố tình “không thèm làm bài” để trượt. Tất nhiên, năm ấy anh đỗ
thủ khoa trường anh lựa chọn. Bất lực, gia đình đành chấp nhận để anh theo học trường
“dành cho nông dân”, hy vọng, sau ra trường sẽ xin cho anh vào làm ở Sở…
Nhưng
rồi một lần nữa họ thất vọng, bởi sau khi ra trường, anh lại xin về công tác
tại một trại nuôi bò sữa của một tỉnh lẻ, cách xa thành phố, dù mẹ anh đã “nhấm
nháy” với một bác trên Sở, giữ cho anh một xuất ở phòng đối ngoại. Mẹ anh khóc
như mất con, bố anh giận dữ như bị ai cướp mất ghế. Họ nói với nhau rằng coi
như không có đứa con “gàn dở” như anh nữa!
Anh
trở thành “người hùng” của nông trường, bởi vừa đẹp trai, vừa tốt nghiệp bằng
giỏi, là trai thành phố mà lại xung phong về công tác ở một nơi chỉ có nhiều bò
và nhiều cô gái chưa chồng. Quả thật, ở nông trường chỉ có vài người là nam,
còn đa phần là phụ nữ. Cuộc sống ở xa nơi phồn hoa đô hội, vốn buồn tẻ, nay có
chàng trai trẻ về là chị em trong nông trường cảm thấy như có “thiên sứ giáng
trần”. Họ vây quanh anh, chăm sóc anh tận tình, không ít cô gái bạo dạn còn tán
tỉnh anh ra mặt. Có những cô còn chủ động “gài bẫy” nhằm chiếm đoạt anh, nhưng
tất cả đều thất bại. Chị em bắt đầu đoán già, đoán non. Có người nghĩ anh kiêu,
có người bảo anh bị người yêu cũ “đá đít” nên hận phụ nữ. Có người độc mồm còn
nói anh bị pê-đê hay “yếu sinh lý”. Anh vui vẻ, quan tâm đến tất cả mọi người,
tận tụy với công việc, với đàn bò, nhưng chẳng thấy anh yêu ai. Đêm đêm anh
chong đèn học Tiếng Anh, dịch tài liệu chuyên môn, nghe nhạc. Chị em trong nông
trường sang chơi, anh dừng tay, pha trà, bóc kẹo mời chị em rồi kể chuyện vui.
Ai hỏi đến người yêu, anh đều nói “tôi chưa có”. Cuộc sống của anh, lối sống
của anh khiến các cô gái tò mò. Họ quyết tâm đặt kế hoạch nghiên cứu anh như
anh nghiên cứu đàn bò vậy.
Trưa
hôm đó, khi cả nông trường đang im ắng vào giờ nghỉ trưa, anh mặc áo blu trắng,
xách “ống nghe của bác sĩ” đi xuống dãy nuôi bò giống. Anh đâu có ngờ, có hai
cô gái đang theo dõi, đi theo anh. Khu nuôi bò giống nằm ở xa khu nhà ở của cán
bộ cũng như khu làm việc. Hai cô gái chở nhau bằng xe đạp đi lối tắt, đến nơi
họ nấp ở sau dãy trại giống để theo dõi anh. Họ nghĩ anh giả vờ đi thăm bệnh
cho bò, để hẹn hò với một “chị nào đó” trong nông trường mà họ chưa biết mặt.
Họ đã nín thở theo dõi và vô cùng kinh hãi khi phát hiện ra anh “làm trò đó”
với một con bò cái. Chuyện nam nữ vốn đã là chuyện gây sốc, nay lại thấy một
người đàn ông đẹp trai, có học thức, đáng kính như anh “làm trò” với súc vật,
thì họ không thể nào chịu đựng được. Ban đầu, cả hai chết lặng, rồi họ bừng
tỉnh và cả hai cùng bỏ chạy như ma đuổi về phòng mình, lên giường trùm chăn kín
đầu, như thể trẻ con tránh ma. Khi phát hiện có hai cô gái theo dõi việc làm
của mình, anh cũng vô cùng sợ hãi, nhưng rồi anh lấy lại bình tĩnh trở về phòng
làm việc, coi như không có gì xảy ra.
Tất
nhiên, “chuyện tày đình” của anh đã được hai cô gái lên báo cáo với giám đốc
nông trường. Ông mắng át hai cô gái, nói rằng họ “nhìn gà hóa cuốc”, rồi bảo họ
đừng nói chuyện này với ai, để ông “xử lý”. Rồi vị bác sĩ thú y trẻ tuổi cũng
được gọi lên phòng giám đốc. Anh biết chuyện đã lộ, chủ động tâm sự: “Em xin anh giữ kín cho em chuyện này. Em thú
thật, từ lâu, khi em mới lớn, em nhận ra mình có một “tình yêu mãnh liệt” với
các con vật cái như trâu, bò, dê, cừu. Em nhận ra mình khác người, nhưng càng
lớn, niềm đam mê càng trở nên ám ảnh. Khi em được “gần gũi” với các thú vật
cái, em thấy mình mạnh mẽ như một người đàn ông. Ngược lại, em chẳng thích phụ
nữ, em cũng không phải là pê – đê thích đàn ông. Em đọc sách nhiều, biết mình
mắc chứng “ái thú”, tức là một dạng lệch lạc tình dục hiếm gặp. Em không phải
là người có lối sống đồi bại, em chỉ là người bị “trời hành”. Xin anh giữ kín
chuyện này giúp em, em hứa sẽ công tác tốt”.
Ông giám đốc nông
trường là người có học thức, cũng tốt nghiệp ở nước ngoài về, cũng có hiểu biết
nhiều về chuyện tình dục, nhưng chuyện “người yêu thú” thì ông nghe chưa quen
tai. Ông chấp nhận giữ im lặng, nhưng cho phép anh bác sĩ trẻ của mình nghỉ
việc 3 tháng về thành phố, tìm gặp bác sĩ tâm lý trị liệu để chữa bệnh. Người
nhận chữa ca này là vị bác sĩ nổi tiếng trong lĩnh vực tình dục học và tư vấn
tâm lý.
Tôi
gặp anh trong dịp anh đang “điều trị” chứng bệnh trời hành của mình ở thành
phố.
…
Sau một ngụm cà phê, tôi chủ động hỏi chuyện: “Cuộc sống của anh dạo này thế
nào? Có vợ con chưa? Vẫn công tác ở cơ quan cũ chứ?”. Anh chậm rãi tâm sự: “Sau vụ ấy, để giữ uy tín và thể diện cho em,
giám đốc nông trường đã cho em chuyển công tác sang nông trường khác. Hiện nay
em là phó giám đốc của một nông trường. Em chưa vợ con, mà có lẽ cũng không có
ý định ấy. Nói thật với anh “giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”. Em vẫn ôm ấp
“khát khao trời hành” như cũ, nhưng em biết che dấu điều đó, mặc dù vô cùng khổ
sở. Em lao vào nghiên cứu khoa học để quên đi nỗi buồn không thể nói cùng ai.
Em đang triển khai một đề tài khoa học cấp ngành là phát triển đàn bò sữa, bởi
ngày nay nhu cầu sữa của người dân ngày càng trở nên quen thuộc, chứ không còn
coi là xa xỉ như hơn chục năm trước”.
Chia tay anh, tôi
thầm trách “ông trời” bất công với anh, cho anh sự thông minh, lòng nhân hậu,
sự tận tụy với công việc, nhưng lại tước đoạt của anh “niềm vui lứa đôi” bình
thường. Tôi cũng cảm phục cách ứng xử của ông giám đốc cũ của anh, nếu ông ta
là người ít học, sẽ “mắt tròn mắt dẹt” khi nghe chuyện của anh, rồi lấy chuyện
đó làm trò mua vui cho thiên hạ, hoặc lên lớp cho anh về lối sống, mắng mỏ anh
về tội “đồi bại thú tính”. Tôi lại thầm cảm phục anh, bởi anh biết biến sự “ẩn
ức tâm lý” của mình thành sự thăng hoa trong sáng tạo, cống hiến cho đời. Cuộc
sống có muôn vàn sự trớ trêu, tạo hóa bày đặt ra nhiều thử thách, có người gục
ngã ngay thử thách đầu đời, có người cố gắng vượt vũ môn để trở thành “cá chép
hóa rồng”. Tôi gửi email cho anh, xin phép được viết lại câu chuyện của anh
trong chuyên mục “Chuyện kể bên ấm trà”, anh đồng ý, chỉ nhắc “anh đừng viết rõ
tên em nhé!”. Tôi tôn trọng anh, tôi chỉ gọi anh là “Anh” thôi!
Đinh Đoàn
Thứ Bảy, 17 tháng 6, 2017
ĐINH ĐOÀN - PSYCHOLOGY & LIFE: Đinh Đoàn kể chuyện 14: KHI CON TÌM VỢ CHO CHA
ĐINH ĐOÀN - PSYCHOLOGY & LIFE: Đinh Đoàn kể chuyện 14: KHI CON TÌM VỢ CHO CHA: Mai sau con cúng những gì Không bằng lúc sống, cho mẹ đi ... lấy chồng! Từ xưa tới ...
Đinh Đoàn kể chuyện 14: KHI CON TÌM VỢ CHO CHA
Mai sau con cúng những gì
Không
bằng lúc sống, cho mẹ đi ... lấy chồng!
Từ
xưa tới nay, cảnh góa bụa, côi cút, đơn lẻ bao giờ cũng chỉ được coi là hoàn
cảnh éo le, đáng thương, không ai mong muốn. Chính vì thế, bên cạnh những người
con chỉ biết lo thu vén cho hạnh phúc ấm êm của mình mà vô tình cản ngăn việc
“đi bước nữa” của cha mẹ cao tuổi, vẫn còn có không ít người con có hiếu hiểu
được rằng “không có gì thay thế được tình yêu lứa đôi!”.
Một hôm đang đọc mục “Nhịp
cầu lứa đôi” của Trung tâm tư vấn tâm lý, tôi đã dừng lại thật lâu ở những dòng
giới thiệu: “Ông Nguyễn Văn K, 62 tuổi, cán bộ về hưu, sức khỏe còn tốt, nguyên
là cán bộ của viện nghiên cứu, nay còn minh mẫn. Góa vợ từ năm 50 tuổi, có một
con trai đã trưởng thành, nay đã ở riêng. Cần tìm một phụ nữ từ 40 đến 50 tuổi,
độc thân, không vướng bận con cái, tính tình dịu hiền, nhân hậu, sống giàu lòng
vị tha. Mong muốn tiến tới hôn nhân...”. Đến dòng địa chỉ liên lạc, tôi lại
càng bị thu hút hơn: “Liên hệ: Anh Nguyễn Văn H, con trai ông K, số điện thoại
0913xxxx”.
Tôi bất ngờ không phải
chuyện một ông già về hưu đăng ký tìm “bạn gái”, bởi chuyện này rất bình thường
và không hiếm gặp, mà bất ngờ về việc con trai đăng ký tìm vợ cho cha. Với tư
cách là một người làm tư vấn, có trách nhiệm “kết nối những mảnh đời cô đơn”,
tôi gọi ngay đến số điện thoại mà anh H, con trai ông K đã cho để tìm hiểu thêm
về nguyện vọng.
Tôi không khó khăn gì để gặp
anh H. Anh là một công nhân của một xí nghiệp bao bì. Anh H ngoài ba mươi, có
vợ và một cô con gái, gia đình sống hạnh phúc. Khi tôi hỏi lý do anh đăng kí
tìm vợ cho bố mình, anh đã cởi mở tâm sự: “Trước
đây tôi cũng thương ông cụ cảnh gà trống nuôi con, vất vả vì con, nên khi đã
trưởng thành, vợ chồng tôi luôn bảo nhau hết lòng báo đáp công lao của bố, sao
cho những năm cuối đời, bố tôi được sống nhàn hạ, thanh thản. Tuy nhiên, vợ
chồng tôi đều đi làm cả ngày, thành ra cũng không chăm lo gì cho cụ. Để bố khỏi
buồn, tôi đăng ký mua vài tờ báo cho cụ đọc. Nhưng tôi thật sự nảy ra ý định
tìm vợ cho “ông già” nhà tôi từ lần vợ tôi đi công tác một tháng trong Sài Gòn.
Trong thời gian vợ đi vắng, ngoài việc phải làm thay những việc của vợ trước
đây, tôi còn cảm thấy trống trải, cô đơn. Có đêm nằm ôm con mà nhớ vợ kinh
khủng. Tôi chạnh lòng nghĩ tới “ông cụ”sống
trong cảnh góa bụa hơn chục năm nay. Nói đến đây, anh H cười thật
giòn, rồi bảo: “Đúng là có ăn nhạt mới
biết thương mèo anh ạ!”.
Tôi
thật sự xúc động về tấm lòng của anh H đối với cha mình. Anh chỉ là một người
công nhân bình thường mà còn có những suy nghĩ thật sâu sắc, nhân hậu đến như
vậy. Thế mà không ít người có học hành tử tế, chứ nọ, vị kia, có vợ đẹp, chồng
khôn... lại suy nghĩ rất hẹp hòi. Có người cho rằng: “Già rồi, còn làm ăn được gì nữa mà lấy vợ, lấy chồng”. Họ chỉ mặt
bố bảo rằng: “Ông mà lấy vợ, chúng tôi
còn mặt mũi nào mà nhìn thiên hạ nữa!”.Họ cứ cho rằng những người có tuổi,
góa bụa mà đi bước nữa là xấu xa, ô uế. Không hiếm trường hợp ngăn cản cha mẹ
đi tái giá chỉ vì lo sợ người kia sẽ chia mất tài sản thừa kế mà đáng ra họ
được hưởng trọn vẹn. Không ít người còn ích kỉ, nghĩ đến chuyện phải “làm hai
cái đám ma”.
Một tháng sau khi tôi giới
thiệu cho ông K một người phụ nữ góa bụa, hai ông bà đã đến với nhau trong tình
chồng nghĩa vợ, nhờ sự tác động, vun vén của con trai và con dâu. Một hôm, cô
con dâu ông K gọi điện cho tôi báo: “ Sắp
tới chúng em làm thủ tục cho hai cụ về ở với nhau. Ông em vui lắm. Chúng tôi
hỏi ý kiến gì, cụ cũng nói “tùy hai con”. Em chỉ băn khoăn không biết có nên
mua cho hai ông bà cái giường mới hay vẫn dùng chiếc giường cũ của ông em. Nếu
dùng chiếc giường cũ, em lo “bà em” giận”. Tôi nói với chị rằng người đã
khuất bao giờ cũng rộng bụng hơn người sống. Ông cụ đã hết lòng với bà khi bà
còn sống, lại thay bà nuôi dạy con nên người. Tôi tin rằng ở nơi chín suối, bà
sẽ vui lòng vì thấy ông từ nay không còn đơn lẻ nữa.
Người phụ nữ trẻ gác máy mà
tôi vẫn thấy lòng vui vui suốt cả ca trực tư vấn hôm ấy vì tình cảm hiếu nghĩa
của vợ chồng anh H đối với người cha của mình.
Đinh Đoàn
ĐINH ĐOÀN - PSYCHOLOGY & LIFE: Đinh Đoàn kể chuyện 13: HÃY CỨ LÀ ... TÌNH NHÂN
ĐINH ĐOÀN - PSYCHOLOGY & LIFE: Đinh Đoàn kể chuyện 13: HÃY CỨ LÀ ... TÌNH NHÂN: Sáng nào ông bà cũng rủ nhau đi tập dưỡng sinh ở Công viên Thống Nhất. Gặp nhau hợp chuyện, mến người, cả hai cụ lòng vui phơi phới ...
Đinh Đoàn kể chuyện 13: HÃY CỨ LÀ ... TÌNH NHÂN
Sáng nào ông bà cũng rủ nhau đi tập dưỡng sinh ở
Công viên Thống Nhất. Gặp nhau hợp chuyện, mến người, cả hai cụ lòng vui phơi
phới như đôi trai tân, gái trẻ đang tuổi hẹn hò. Họ sống trong niềm vui lâng
lâng khó tả, chỉ mong đêm ngắn, chóng đến sáng để lại được đi tập dưỡng sinh,
lại được gần nhau.
Mối
tình của hai cụ được các bạn trong câu lạc bộ người cao tuổi ủng hộ, con cái
tác thành. Đám cưới của họ rất độc đáo, bởi có hẳn câu lạc bộ “Thơ người cao
tuổi” đến dự và ngâm phục vụ hơn chục bài. Chính chủ rể xung phong hát bài “Bài ca người lính”, còn cô dâu cũng đáp
lại bằng bài: “Bài ca năm tấn”. Tưởng
rằng chỉ có cái chết mới chia lìa lứa đôi. Nào ngờ…
Sau
ít ngày hạnh phúc, đôi tình nhân cao tuổi hiện nguyên hình là những người già
khó tính, với bao chứng bệnh đau lưng, mỏi gối, cao huyết áp, chóng mặt, mất
ngủ, hoa mắt, chóng mặt. Những trận cãi vã kéo dài đã thay bằng những cuộc chiến tranh lạnh. Ông chán chường, bà bỏ
cả tập dưỡng sinh. Mỗi người đều có quá khứ riêng của mình, nên sự gắn bó muộn
mằn không thể lấp đầy những kỉ niệm cũ. Họ cũng giận dỗi, ghen tuông, nói nhau
nặng lời. Sau ba tháng nên vợ thành
chồng, bà về nhà bà, ông ở lại nhà ông, câu lạc bộ mất hai thành viên tích
cực. Cả câu lạc bộ bảo, giá mà ông bà ấy cứ làm bạn già với nhau, có khi lại
hay hơn.
Trước tình yêu và chuyện lứa đôi,
nhiều người thiếu tỉnh táo, kể cả những người có tuổi. Vì vậy, con cháu, bạn
bè, những người ngoài cuộc, thường là những người tỉnh táo hơn, hãy nhìn xa
trông rộng, góp ý kiến cho các cụ có
sự lựa chọn đúng đắn, tránh những trường hợp đáng tiếc xảy ra. Trẻ vấp ngã còn
dượng đứng dậy được, người có tuổi ngã, có cố đứng dậy thì quỹ thời gian không
cho phép làm lại cuộc đời.
Đinh
Đoàn
ĐINH ĐOÀN - PSYCHOLOGY & LIFE: Đinh Đoàn kể chuyện 12: TRƯỚC TÌNH YÊU, CHẲNG THỂ ...
ĐINH ĐOÀN - PSYCHOLOGY & LIFE: Đinh Đoàn kể chuyện 12: TRƯỚC TÌNH YÊU, CHẲNG THỂ ...: Đã có không ít bài báo ủng hộ những mối tình của người cao tuổi với lý lẽ “tình yêu không có tuổi”. Đây cũng là cách nhìn nhận đầy tính nhâ...
Đinh Đoàn kể chuyện 12: TRƯỚC TÌNH YÊU, CHẲNG THỂ NÓI DẠI - KHÔN
Đã có không ít
bài báo ủng hộ những mối tình của người cao tuổi với lý lẽ “tình yêu không có
tuổi”. Đây cũng là cách nhìn nhận đầy tính nhân văn đối với những khát khao của
tuổi sang thu. Tuy nhiên, không ít cụ phải “kêu trời” vì biết mình “già chưa
hết dại”!
Là người đàn ông góa vợ, con cái trưởng
thành, có công ăn việc làm ở thành phố, nên ông Tùng sống thui thủi một mình
trong căn nhà cổ năm gian ở một vùng ngoại ô thành phố. Một hôm có “chị đồng
nát” vào nhà ông xin hớp nước. Thấy ông Tùng sống một mình, tính tình lại xởi
lởi, chị nán lại trò chuyện.
Tối
hôm ấy “chị đồng nát” quay trở lại, nói
rằng trời tối không muốn về thị trấn để ngủ, mà muốn nhờ ông một đêm để mai đi
mua hàng tiếp. sau bao năm ở một mình, nay có người phụ nữ trong nhà, quét dọn
nhà cửa, nổi lửa nấu cơm, khiến ông Tùng cứ lúng túng như cậu học trò mới lớn.
Sáng hôm sau ông Tùng thương cảm, bảo chị đồng
nát hàng ngày cứ đi mua hàng, tối về nhà ông mà ngủ, khỏi tốn tiền nhà trọ.
Khi
cậu con trai ông công tác ở Hà Nội về thăm bố, được nghe bà con làng xóm đồn ầm
lên về “mối tình” của bố anh với chị đồng nát thì giận dữ, nói xẵng với bố. Bất
chấp những lời cảnh báo của con trai rằng “hiện
nay có nhiều kẻ lừa đảo”, ông Tùng đã mắng con trai rằng: “Người ta là người lao động. Chúng mày nhiễm
cái thói đa nghi của thành phố”. Cha con to tiếng với nhau và kết quả là
ông Tùng đuổi con trai: “Mày cút đi, tao
không cần chúng mày. Tao tự lo được cuộc sống của mình”.
Bẵng đi một tháng, cậu con trai không về.
Bỗng một hôm hàng xóm gọi điện bảo anh về ngay, ông cụ nguy to. Thì ra, sau khi được ông cụ cho “sống đời vợ chồng” ít bữa, chị đồng nát đã ra đi, không biết đi
đâu, mang theo của ông Tùng 13 triệu đồng vừa rút tiết kiệm, một chiếc xe đạp
con trai ông mới mua cho ông đầu năm, một cái cat xét và … hai lọ nước mơ muối.
Ông cụ vừa tiếc của, vừa tiếc người vợ
mới, lại xấu hổ với con, nên cả tuần nằm bẹp, không ăn uống gì.
Thế sự đua nhau nói dại, khôn Biết ai là dại, biết ai khôn? Khôn chốn bạc cờ, khôn mà dại, Dại chốn yêu đương, dại mà khôn!!! |
Thứ Sáu, 16 tháng 6, 2017
ĐINH ĐOÀN - PSYCHOLOGY & LIFE: Đinh Đoàn kể chuyện 12: RA ĐƯỜNG HỎI GIÀ...
ĐINH ĐOÀN - PSYCHOLOGY & LIFE: Đinh Đoàn kể chuyện 12: RA ĐƯỜNG HỎI GIÀ...: Người xưa dạy "ra đường hỏi già, về nhà hỏi trẻ'. Tôi đã đạp xe lòng vòng quanh các phố phường Hà Nội vào buổi sáng mùa hè để mong...
Đinh Đoàn kể chuyện 12: RA ĐƯỜNG HỎI GIÀ...
Người xưa dạy "ra đường hỏi già, về nhà hỏi trẻ'. Tôi đã đạp xe
lòng vòng quanh các phố phường Hà Nội vào buổi sáng mùa hè để mong gặp được
những người già dậy sớm tập thể dục. Gặp một cụ già khoẻ mạnh, nét mặt thanh
thản đang ngồi nhìn mây bay.
- Tôi: Chào cụ, sao
cụ dậy sớm thế này?
- Cụ già: Mỗi con
người có một "tài khoản thời gian hữu hạn". Còn trẻ, sống sao chẳng
được. Người già đã đứng trên sân của nhà ga cuối cùng của hành trình đời người,
nên thời gian còn rất ít, nên quý. Tôi không nỡ lãng phí thời gian còn lại vào
việc ngủ, uống trà, uống rượu khề khà, mà để tận hưởng niềm vui của cuộc đời.
- Tôi: Cụ sống một
mình à? Con cái cụ đâu?
- CG: Sao lại một
mình? Tôi cũng có vợ, có con. Các con, cháu tôi đều
trưởng thành, là công dân tốt. Đứa nào cũng có việc của mình, có nhà cửa đàng
hoàng. Tôi không sống với con cháu, tôi sống ở nhà tôi.
- Tôi: Cụ có thấy đời vui không?
- CG: Vui sướng là mục tiêu cuối cùng của đời người, niềm vui ẩn chứa trong những
sự việc nhất trong đời sống, mình phải tự tìm lấy. Hạnh phúc và vui sướng là
cảm giác và cảm nhận, điều quan trọng là ở tâm trạng. Nghĩ là vui, đời sẽ vui.
Cho rằng buồn, đời sẽ buồn.
- Tôi: Người ta nói chỉ có tiền đời mới vui được. Cụ có thấy vậy không?
- CG: Tiền không phải là tất cả nhưng không phải không là gì. Tiền là thứ
khi sinh ra ta chưa có, khi chết ta chẳng mang đi được. Nếu dùng tiền mua được
sức khoẻ và niềm vui thì tại sao không bỏ ra mà mua? Nếu dùng tiền mà mua được
sự an nhàn tự tại thì đáng lắm chứ! Người khôn biết kiếm tiền, biết tiêu tiền.
Làm chủ đồng tiền, đừng làm tôi tớ cho nó.
- Tôi: Người ta nói con cái là của để dành của cha mẹ. Cha mẹ sinh con,
nuôi con là mong cuối đời được con báo đáp. Cụ không cho là vậy sao?
- CG: Sinh con, nuôi con là cái nợ đồng lần, đến loài vật còn làm được.
Nhưng không có loài vật nào mong khi già có con cái nuôi nấng. Niềm vui của cha
mẹ chính là thấy con trưởng thành, bay cao, bay xa. Con chim mẹ cũng vui sướng
khi thấy chim con bay đi không quay trở lại nữa. Nó cảm thấy chưa hoàn thành sứ
mạng của một "kiếp chim" nếu thấy chim con cứ quẩn quanh bên mẹ.
- Tôi: Vậy theo cụ, người già trông cậy vào ai?
- CG: Khi trẻ, người ta chăm sóc, nuôi nấng con mình, nhưng khi về già
thường trông cậy vào con người khác.
- Tôi: Con người khác ư? Là ai vậy?
- CG: Đó là người bạn đời, là vợ, là chồng mình. Vợ hay chồng là "con
người khác" chứ đâu phải con mình, vậy mà lại nhờ nhau được nhiều hơn con
mình đấy. Tuy nhiên, nếu vợ hay chồng cũng già cả, khó khăn, yếu ốm như mình
thì đâu có nhờ được, khi ấy lại phải trông nhờ vào một thứ "con người
khác" nữa, đó là "dịch vụ".
- Tôi: Nhưng nhờ vào dịch vụ, hay nhờ người giúp việc thì phải có tiền.
- CG: Trông cậy vào đồng tiền ư? Chỉ còn cách ấy là an toàn nhất. Mới nghe
có vẻ "bạc bẽo", nhưng sự thật lại thường là như vậy.
- Tôi: Xin hỏi cụ, cụ có hạnh phúc không?
- CG: Lẽ thường ở đời, người ta ít quý trọng những thứ người ta có, cái
không được thì nghĩ nó to lắm, nó đẹp lắm. Thật ra, sự sung sướng và hạnh phúc vào cuộc đời
tuỳ thuộc vào sự thưởng thức nó ra sao. Người hiểu đời rất quý trọng và biết
thưởng thức những gì mình đã có và không ngừng phát hiện thêm ý nghĩa của nó,
làm cho cuộc sống vui hơn, giàu ý nghĩa hơn.
- Tôi: Cụ đã thưởng thức niềm vui cuộc đời ra sao?
- CG: Cần có tấm lòng rộng mở, yêu cuộc sống và thưởng thức cuộc sống. Tập
suy nghĩ lạc quan rằng "trông lên chẳng bằng ai, trông xuống chẳng ai bằng
mình". Ai biết đủ thì lúc nào cũng vui.
- Tôi: Người già có cần bạn bè không?
- CG: Có một, hai bạn tốt thì chưa
đủ, nên có cả một nhóm bạn già, tình bạn làm đẹp thêm cuộc sống tuổi già, làm
cho cuộc sống của bạn nhiều hương vị, nhiều màu sắc. Con người ta chịu đựng,
hoá giải và xua tan nỗi đau đều chỉ có thể dựa vào chính mình. Thời gian là vị
thày thuốc giỏi nhất, quan trọng là khi đau buồn bạn chọn cách sống như thế
nào.
- Tôi: Một số người già thường hoài cổ, nghĩ nhiều về những sai lầm quá
khứ, quá dằn vặt lương tâm, sống không thanh thản. Cụ nghĩ sao về họ?
- CG: Đến lúc già mà chưa giàu thì đừng mong giàu. Tuổi cao mà chưa có chức
tước, địa vị thì cũng đừng chờ trông. Nếu đã có sai lầm thì cố gắng mà khắc
phục. Nếu bạn đã cố hết sức làm cũng không thay đổi tình trạng, không hài lòng
thì mặc kệ nó! Đó cũng
là một sự giải thoát. Chẳng điều gì cố mà được, quả ngắt vội không bao giờ ngọt
là thế.
- Tôi: Cụ nghĩ sao về cái chết? Có đáng sợ
không?
- CG: (Cười) Trời gọi ai người ấy
"dạ", có ai bất tử đâu!!!
Đinh Đoàn
ĐINH ĐOÀN - PSYCHOLOGY & LIFE: Đinh Đoàn kể chuyện 11: VIẾT CHO TUỔI CHỚM GIÀ...
ĐINH ĐOÀN - PSYCHOLOGY & LIFE: Đinh Đoàn kể chuyện 11: VIẾT CHO TUỔI CHỚM GIÀ...: Khi còn nhỏ ta sống nương nhờ vào cha mẹ. Suốt cả tuổi thanh xuân và tuổi trung niên, ta làm lụng vất vả lại chỉ để cho con cái, đôi lúc nh...
Đinh Đoàn kể chuyện 11: VIẾT CHO TUỔI CHỚM GIÀ...
Khi còn nhỏ ta sống nương nhờ vào cha mẹ. Suốt cả
tuổi thanh xuân và tuổi trung niên, ta làm lụng vất vả lại chỉ để cho con cái,
đôi lúc nhãng quên cha mẹ già. Nước mắt chảy xuôi là quy luật muôn đời. Sinh
con, nuôi con là lẽ sống, là niềm vui của kiếp người, chứ không hẳn trông chờ
con báo đáp công ơn. Ai trông chờ báo đáp là thất vọng…
Cha mẹ yêu con vô hạn,
con yêu cha mẹ có chừng. Mẹ gánh đôi quang, hai bên là hai đứa con để đi tản
cư, chạy loạn. Người cha thức trắng đêm trong bệnh viện để theo dõi nhiệt độ
của con, chỉ sợ nó lên cao quá lại thành "sốt cao co giật" thì khổ.
Nhưng người con mới phục vụ mẹ già nằm viện năm ngày đã thấy bở hơi tai, ngồi
đâu cũng kêu ca là mệt. Đến ngày thứ sáu, người con đã rước về một cô trong đội
quân "chăm sóc người bệnh" đứng ngồi la liệt ở cửa bệnh viện nhờ cô
chăm sóc cha mẹ. Buổi trưa người con "đảo qua" bệnh viện, mang cho mẹ
bát cháo, cho cô giúp việc hộp cơm, hỏi qua loa vài câu rồi đi. Buổi tối, nếu
có vào viện thì cũng là bảo cô giúp việc trông coi cha hoặc mẹ mình, còn bản
thân người con tìm một chỗ nào đó để ngủ, với lý do "mai còn đi làm".
Ngày còn bé, mỗi khi cần
tiêu việc gì, con cái cứ về hỏi bố mẹ là bố mẹ lo cho hết. Bố mẹ có thể ăn
khoai, ăn mì, nhưng còn vẫn được ăn cơm gạo quê. Mẹ có thể mặc áo vá vai hay bố
mặc quần của cậu con trai thải ra mà không phàn nàn một lời, nhưng không thể
chịu được nếu con mình "thua chị kém em". Chẳng ai ghi sổ, tính toán
xem từ nhỏ đến lớn đã chi tiêu cho đứa con là bao nhiêu. Vậy mà tiền của con
cái ít khi là tiền của cha mẹ. Không ít ông già, bà già, khi con cái đi xa về
gần, biếu cho vài trăm đã cảm động rưng rưng, không dám lặng im mà cầm tiền,
vẫn phải cất lên ba tiếng "bố xin con" hay "mẹ xin con" một
cách thành khẩn. Có những ông bố được con cái cho tiền mà không dám tiêu pha,
bảo đó là mồ hôi nước mắt của chúng, đành gói ghém cất đi, đợi khi nào
"hữu sự" thì có một món, thêm vào với con, kẻo chúng phải chi quá
nhiều. Những người con đã cảm thấy yên tâm về trách nhiệm báo đáp của mình khi
mỗi tháng biếu bố mẹ già một khoản tiền nào đó. Khá nhiều bố mẹ già gặp khó
khăn, biết con mình khá giả, nhưng cũng không dám "ngửa tay" xin con
tiền, nếu chúng không tự giác biếu, bởi họ biết rằng tiền của cha mẹ là tiền
của con, nhưng tiền của con cái không phải là tiền của cha mẹ.
Có nhiều cha mẹ già vẫn
kiên quyết ở lại ngôi nhà cũ kỹ xưa kia, kiên quyết không chịu đến ở cùng con
cái, dù chúng đã có nhà cao cửa rộng. Có người mẹ, dù sống một mình ở quê nhà,
vẫn không rời bỏ làng quê để lên thành phố cùng con cái. Chẳng phải họ không
thương con, nhớ cháu, mà đơn giản là họ thấu hiểu chân lý "nhà của cha mẹ
là nhà của con, nhưng nhà của con không phải là nhà của cha mẹ".
Tiền bạc rồi sẽ là của con cái, địa vị chỉ là tạm
thời, vẻ vang rồi sẽ là quá khứ, sức khoẻ mới chính là của mình. Cha mẹ yêu con
là vô hạn, con yêu cha mẹ là có chừng. Con ốm cha mẹ buồn lo, cha mẹ ốm con đến
thăm, hỏi vài câu là thấy đủ rồi. Con tiêu tiền cha mẹ thoải mái, cha mẹ tiêu
tiền của con chẳng dễ. Nhà của cha mẹ mãi mãi là nhà con, nhưng nhà của con cái
không phải nhà cha mẹ. Khác nhau một trời một vực là thế. Hãy coi việc lo liệu cho con cái là nghĩa vụ, là
cái "nợ đồng lần", là niềm vui, chứ
không mong báo đáp. Ai chăm lo cho con, hy vọng mai sau chúng báo đáp là
tự làm khổ mình.
Qúa nửa đời người dành khá
nhiều cho sự nghiệp, cho gia đình, cho con cái, bây giờ thời gian còn lại chẳng
bao nhiêu, nên dành cho mình, quan tâm bản thân sống thế nào cho vui thì sống,
việc gì muốn làm, thích làm thì làm, ai nói sao mặc kệ, vì mình đâu phải sống
để người khác thích hay không thích. Nên sống thật với mình. Tuổi già tâm không
già, thế là già mà không già. Tuổi không già mà tâm già, thế là không già mà
già.
Sinh lão bệnh tử là quy luật ở đời, không chống
lại được. Khi thần chết gọi thì thanh thản mà đi. Cốt sao sống ngay thẳng,
không hổ thẹn với lương tâm và cuối cùng đặt cho mình một dấu chấm hết thật tròn.
Thứ Tư, 14 tháng 6, 2017
ĐINH ĐOÀN - PSYCHOLOGY & LIFE: Đinh Đoàn kể chuyện 10: TỦ LẠNH VÀ XE MÁY TÀU...
ĐINH ĐOÀN - PSYCHOLOGY & LIFE: Đinh Đoàn kể chuyện 10: TỦ LẠNH VÀ XE MÁY TÀU...: Trong nhà bạn có cái tủ lạnh 150 lít, mới mua của Nhật, giá mấy chục triệu, nhưng ông chồng ít khi để ý đến nó. Thỉnh thoảng lão có mở cửa ...
Đinh Đoàn kể chuyện 10: TỦ LẠNH VÀ XE MÁY TÀU...
Trong nhà bạn có cái tủ lạnh 150 lít, mới mua của Nhật, giá mấy chục triệu, nhưng ông chồng ít khi để ý đến nó. Thỉnh thoảng lão có mở cửa tủ lạnh là để xem có cái gì bốc ăn được ngay hay uống cho đỡ khát... khi vừa đi ở ngoài đường về.
Nhưng lão ấy có mỗi cái xe máy Wave của Tầu đã cũ, giá có bán cũng chỉ 2 triệu rưỡi. Đã dựng ở cửa, khóa cổ, khóa càng cẩn thận rồi, mà ngồi trong nhà, thỉnh thoảng lão lại ngoái cổ ra trông chừng xem còn hay mất.
Tại sao đàn ông lạ thế, cái tủ lạnh quý như thế lại thờ ơ, còn cái xe ghẻ lại trông chừng cẩn thận? Lý do chỉ vì cái xe máy ở trong tình trạng "không để ý, mất như chơi", còn cái tủ lạnh, lão thừa biết, chẳng có kẻ trộm ngu ngốc nào lại vào nhà khiêng cái tủ năng hơn tạ ấy đi, vì thế chủ quan.
Là người vợ, đừng bao giờ chấp nhận trở thành cái tủ lạnh, đừng để lão ấy chủ quan, cho rằng bạn có vứt ra ngoài đường cũng chẳng ái thèm rước, có cho tiền cũng chẳng dám ... làm gì. Ăn uống đi, mặc đẹp vào, trang điểm cho tử tế, váy áo đàng hoàng, lâu lâu lại làm kiểu đầu mới, thỉnh thoảng đi đâu đó vài ba ngày, lâu lâu nên có những cuộc điện thoại "đáng ngờ", thỉnh thoảng có bạn trai, đồng nghiệp nam tới chơi, lâu lâu đi nghỉ mà không kéo theo con cái (hay còn vác cả chồng theo), thỉnh thoảng nghêu ngao hát những bài hát tình yêu, có lúc ngồi ngẫn người ra như là đang nhớ ai... Làm được thế, bạn sẽ được sống trong tình trạng "báo động", sẽ được để mắt, quan tâm, trân trọng.
Người khôn phải biết biến mình thành cái xe máy không khóa để ở ngay bờ hồ nhé!
TRẺ CON NÓ CÒN BIẾT CHƠI TRÒ TRỐN TÌM... |
Thứ Ba, 13 tháng 6, 2017
ĐINH ĐOÀN - PSYCHOLOGY & LIFE: Đinh Đoàn kể chuyện 9: TÂM LÝ ĐÁM ĐÔNG - HIỆN TƯỢN...
ĐINH ĐOÀN - PSYCHOLOGY & LIFE: Đinh Đoàn kể chuyện 9: TÂM LÝ ĐÁM ĐÔNG - HIỆN TƯỢN...: Các nhà tâm lý học đã làm thí nghiệm như sau: Họ cho hai nhóm thanh niên, mỗi nhóm khoảng hai mươi người vào hai phòng tách biệt. Họ...
Đinh Đoàn kể chuyện 9: TÂM LÝ ĐÁM ĐÔNG - HIỆN TƯỢNG TÂM LÝ HỌC KỲ THÚ
Các nhà tâm lý học đã làm thí nghiệm như sau: Họ cho hai
nhóm thanh niên, mỗi nhóm khoảng hai mươi người vào hai phòng tách biệt. Họ
mang đến cho hai nhóm đó cùng một thứ nước uống tinh khiết. Nhóm thứ nhất, chỉ
được mời nước, không được giải thích gì thêm. Nhóm thứ hai, trong số hai mươi
người, có mười hai người được “cài cắm” sẵn, khi uống nước tinh khiết phải nói
“nước có vị hơi ngọt”. Sau khi uống nước, hai nhóm thanh niên được hỏi “nước
thế nào?”. Kết quả thật bất ngờ, 100% thanh niên ở nhóm thứ nhất khẳng định đây
là nước tinh khiết, không mùi vị gì. Nhưng nhóm thứ hai, có tới mười sáu người
khẳng định “nước có vị hơi ngọt”, như vậy, ngoài số người được chỉ định trước
phải nói như kịch bản, có tới bốn người nữa cũng khẳng định “nước ngọt”. Có thể
họ cũng nhận ra nước không có vị gì, song thấy người ta đua nhau nói ngọt,
không lẽ mình lại “khác người”, thế là đành a dua, nói theo số đông để không bị
coi là “lạc lõng”. Đó là hiệu ứng của tâm lý đám đông.
Trong số hàng nghìn thanh niên
chen lấn, xô đẩy để vào ăn một món nào đó, chắc gì tất cả đều thích món ăn đó,
song thấy người ta “túm đen túm đỏ”, nghĩ là có điều gì đó thú vị, nên cũng ùa
vào theo. Có hàng nghìn những lời bình luận (comments) trên mạng sau một bài
viết nào đó hay một câu status trên facebook của một ai đó, chắc gì tất cả đã
đọc bài viết hay hiểu ý nghĩa của câu status đó, song thấy người ta phê phán,
chê bai hay khen ngợi, mình cũng phải “vào hùa” khen ngợi hay chê bai. Không ít
người khen, chê dựa vào thái độ của những người trước đó. Có nhiều trường hợp
xảy ra bút chiến giữa các nhóm thanh niên vì những lời nhận xét khác nhau, đi
quá xa so với những gì bài viết đề cập.
Trong thực tế, khi cần biểu
quyết một vấn đề quan trọng nào đó, người ta ít dùng biện pháp “giơ tay”, bởi
trong đám đông (hội trường, hội nghị,…), nhiều người giơ tay sau khi đã quan
sát xem “đa số người ta làm gì thì mình làm thế …”, chứ thực ra không có chính
kiến cá nhân. Hình thức bỏ phiếu kín vẫn đáng tin cậy hơn biểu quyết giơ tay,
vì ít chịu tác động của tâm lý đám đông.
Đứng trong đám đông reo hò,
người vốn nhút nhát có thể mạnh dạn hò reo khản cổ. Đang đi đường, thấy một đám
đông làm một việc gì đó, không ít người ban đầu dừng lại tò mò, sau bị tâm lý
đám đông cuốn đi, nhập cuộc luôn, khiến đám đông trở nên đông hơn. Đi trong
biển người hô vang khẩu hiệu yêu nước, ta thấy lòng rạo rực, lâng lâng cảm xúc,
rồi cùng sẽ góp thêm một tiếng hô. Đi trong dòng người đưa tang đang nức
nở, tự nhiên ta thấy sống mũi cay cay, nước mắt chỉ trực trào ra, dù thật lòng
ta chẳng có quan hệ thân thiết gì với người đã khuất, thậm chí không biết đó là
ai.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)