Đàn
ông không phải là cỗ máy vĩnh cửu, để có thể chạy liên tục mà không trục trặc.
Đàn ông cũng không phải cái lò than vĩnh cửu để lúc nào cũng rừng rực lửa hồng.
Biết bao người đàn ông “cái gì cũng có”, nhưng lại âm thầm chịu đựng nỗi đau
khổ vì tình trạng “trên bảo dưới không nghe”.
* Chồng hỏng vì được vợ chăm.
Một người phụ nữ nhân chuyến đi tham quan đã mua cho chồng
một đôi cá ngựa vì chị thấy người khác cũng làm như thế. Về đến nhà, chị hăm hở
mua hai lít rượu để ngâm cá ngựa rồi bảo anh chịu khó uống, hy vọng chồng sẽ
“khoẻ mạnh” hơn. Ai ngờ sau đó chị thấy anh “yếu hẳn đi”, rồi một thời gian sau
“tịt hẳn”. Chị cứ băn khoăn rằng hay là chị mua phải rượu dởm, cá ngựa dởm.
Chị đâu biết rằng anh là người đàn ông nhạy cảm. Thấy chị
chăm sóc, chiều chồng bằng cách bồi dưỡng rượu, cá ngựa, anh lại tưởng chị “chê
anh yếu”. Thế là trong lòng anh trào dâng nỗi mặc cảm không làm vợ hạnh phúc.
Tự dưng anh ngại gần vợ, hoặc trước khi định gần gũi vợ, trong đầu anh lại văng
vẳng tiếng nhắc nhở: “không khéo cô ấy lại không hài lòng”. Thế là để tránh bị
“thất bại”, anh chủ động xa lánh vợ. Thế là anh “bất lực”. Nhưng anh biết mình
còn ham muốn lắm. Bằng chứng là anh vẫn tự “thoả mãn nhu cầu” một mình và có
làn anh “trót dại” theo bạn bè đi “nhà nghỉ”. Lần ấy anh thành công!
* Không thiết tình dục do thiếu tình
yêu.
Một người đàn ông tâm sự: “Tôi thật sự cảm thấy mình không
còn là mình nữa. Chẳng là gần hai năm nay, tôi và vợ tôi không “làm ăn gì cả”.
Lý do là mỗi khi gần cô ấy, tôi không hề có cảm xúc, nên “cái ấy” cũng không
theo ý chỉ bảo của tôi. Tôi cứ nghĩ rằng mình đã già hoặc suy sụp nhanh quá. Vợ
tôi cũng buồn, song cả hai chấp nhận.
Rồi một hôm tôi bị ốm phải nghỉ làm ở nhà. Trước khi đi làm,
vợ tôi đưa cho cô giúp việc 30 nghìn đồng, bảo đi mua cho tôi bát cháo tim cật.
Khi cô giúp việc mang về, tôi không muốn ăn nhưng cô ấy cứ động viên rằng “Anh
phải ăn cho chóng lại sức”. Cô ấy ngồi cạnh giường tôi, bón cho tôi từng thìa
cháo. Thấy tôi ho rũ rượi, cô ấy đã khóc. Tự nhiên tôi thấy trong lòng trào
dâng niềm cảm xúc khó tả. Quả thật vợ tôi chưa bao giờ bón cho tôi ăn, chưa bao
giờ dỗ dành tôi khi tôi ốm, đặc biệt tôi chưa nhìn thấy cô ấy khóc vì tôi bao
giờ. Thế rồi “ma đưa lối, quỷ dẫn đường”, chúng tôi ôm nhau và tôi phát hiện ra
rằng mình vẫn là người đàn ông “sung sức”. Thì ra cái tôi thiếu là …tình yêu!
Có thể vợ tôi rất yêu tôi, nhưng yêu theo cách của cô ấy. Tôi rất ân hận vì
chuyện đã xảy ra, song nhờ nó mà tôi “tìm lại được mình”, tôi đã tự tin hơn vì
biết mình không bị “bất lực”.
* Sự nhàm chán – kẻ thù của “tình
yêu ”.
Đã có một người vợ rất tin tưởng rằng
chồng mình không bao giờ bồ bịch nữa vì đã mấy năm nay vợ chồng chị không còn
sự “đi lại” với nhau. Vậy mà “đùng một cái” có một người phụ nữ khác đến nói
rằng chồng chị đã có con riêng với cô ta. Chị không tin và cho rằng cô kia bịa
chuyện để tống tiền, chứ chồng chị làm sao mà có con được. Không ngờ chồng chị
lại thú nhận điều đó là sự thật. Thì ra bao nhiêu năm vợ chồng chung sống với
nhau, mọi thứ trở nên nhàm chán, mà “chuyện ấy” lại rất cần cảm xúc mới mẻ.
Một người đàn ông đã vui sướng khi
phát hiện ra rằng mình vẫn còn có thể là … đàn ông. Thì ra lý do tại chuyến đi
nghỉ mát Cửa Lò. Cũng vài năm trở lại đây, mỗi khi ở bên vợ, anh không có cảm
xúc muốn gần gũi, mặc dù anh rất yêu vợ và mong muốn mang lại cho cô ấy những
phút giây hạnh phúc vợ chồng. Do mặc cảm “vô tích sự”, nên anh đã rút lui ngủ
riêng. Đêm đêm anh đọc sách, nghiên cứu rất khuya trong phòng đọc của gia đình,
rồi lấy lý do “muộn rồi, không muốn vào làm thức giác vợ”, nên anh ngủ lại trên
chiếc đi văng trong phòng đọc. Anh lao vào làm việc vì anh cho rằng đó là niềm
vui duy nhất của anh.
Vậy mà nhân chuyến cơ quan cho đi nghỉ
mát Cửa Lò hè vừa rồi, mọi chuyện đã đổi khác. Hôm ấy anh chị cùng nhau đi dạo
trên bờ biển đến tận khuya. Họ khoác tay nhau như hồi còn yêu nhau. Họ ôn lại
những kỉ niệm thời sinh viên.. nghèo mà vui. Đêm ấy, trong căn phòng khách sạn
rất riêng tư, gối mền thơm tho, sạch sẽ, ánh sáng đèn ngủ thơ mộng.. anh chị đã
có một “đêm trăng mật” thật mĩ mãn. Anh tâm sự: “Nhìn cô ấy nhẹ nhàng, duyên
dáng trong chiếc váy ngủ… tôi thấy như không phải là vợ mình nữa. Hoá ra chính cuộc
sống thường nhật nhàm chán đã giết chết
tình yêu của chúng tôi, đã biến tôi trở thành người đàn ông bất lực”.
* Khi người vợ có “bàn tay vàng”.
Một người phụ
nữ sau bao nhiêu năm chung sống với chồng một cách thụ động đã phát hiện ra
rằng "Đàn ông lạ lắm. Cứ tưởng họ thờ ơ, lạnh nhạt. Thế mà tôi đã rút ra
kinh nghiệm rằng nếu phụ nữ đã muốn thì không người đàn ông nào cưỡng
nổi.". Hoá ra kinh nghiệm của chị cũng rất đơn giản. Chị chủ động tạo ra
sự âu yếm, gần gũi chồng, có những cử chỉ quan tâm như nhổ cho anh vài cái tóc
sâu, mát xa tẩm quất cho anh khi thấy anh mệt mỏi. Chị bảo ngay cả khi không
mệt mỏi, ít người đàn ông nào từ chối sự ân cần ấy của vợ. Nhiều khi chỉ đơn
giản vậy thôi mà người phụ nữ đã đánh thức được "con gấu lười biếng"
ở người đàn ông, biến họ thành người tình say đắm.
Chị em hãy
nhớ rằng không một người đàn ông nào muốn “gần gũi” với người phụ nữ mà lúc nào
cũng "trơ như khúc gỗ". Một ánh mắt vui sướng, một tiếng nói thì thào
nhẹ nhành bên tai người chồng, một cử chỉ vuốt ve nơi anh, một câu nói bày tỏ
sự động viên khích lệ và biết ơn... sẽ là liều thuốc tiên làm cháy bùng ngọn
lửa đam mê của người đàn ông. Làm được những điều ấy không phải chị chỉ mang
lại hạnh phúc cho riêng anh, mà cũng đem lại niềm vui cho chính mình bởi quan
hệ vợ chồng là sự cho và nhận. Người ta chỉ nhận được những gì người ta cho đi
mà thôi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét