Tôi gặp lại người thanh niên ấy trong một hội thảo
khoa học về lĩnh vực chăn nuôi. Bây giờ anh đã là phó giám đốc một nông trường
chăn nuôi bò sữa có tiếng làm ăn phát đạt. Anh thay đổi khá nhiều, nhưng tôi
vẫn nhận ra nét thanh tú, thông minh trên gương mặt của anh. Giờ giải lao, anh
nhận ra tôi và chủ động mời tôi buổi trưa đi uống cà phê…
Hơn mười năm trước, tôi gặp anh tại phòng tâm lý trị liệu của một
bác sĩ nổi tiếng về lĩnh vực tình dục học.
Mấy năm trước, người thanh niên ấy
quyết định nộp hồ sơ thi vào đại học Nông – Lâm, khoa thú y, mặc dù gia đình
anh phản đối kịch liệt. Bố anh là một cán bộ cấp thành phố, mẹ là giảng viên
đại học, nhà ở phố lớn, kinh tế khá giả, anh là con một, đẹp trai, học giỏi,
lối sống trong sáng, nghiêm túc, làm sao họ chấp nhận để anh thi vào trường đại
học dành cho “con em nông dân” như cách nói của bố anh. Họ muốn anh thi vào đại
học Ngoại thương, hoặc ít ra cũng là đại học Bách khoa, vừa danh giá, vừa dễ
xin việc ở thành phố. Nể bố mẹ, anh nộp đơn thi hai trường, một theo ý bố mẹ,
một theo ý mình. Tuy nhiên, hôm thi vào trường do bố mẹ yêu cầu, anh cố tình
“không thèm làm bài” để trượt. Tất nhiên, năm ấy anh đỗ thủ khoa trường anh lựa
chọn. Bất lực, gia đình đành chấp nhận để anh theo học trường “dành cho nông
dân”, hy vọng, sau ra trường sẽ xin cho anh vào làm ở Sở…
Nhưng rồi một lần nữa họ thất vọng,
bởi sau khi ra trường, anh lại xin về công tác tại một trại nuôi bò sữa của một
tỉnh lẻ, cách xa thành phố, dù mẹ anh đã “nhấm nháy” với một bác trên Sở, giữ
cho anh một xuất ở phòng đối ngoại. Mẹ anh khóc như mất con, bố anh giận dữ như
bị ai cướp mất ghế. Họ nói với nhau rằng coi như không có đứa con “gàn dở” như
anh nữa!
Anh trở thành “người hùng” của nông
trường, bởi vừa đẹp trai, vừa tốt nghiệp bằng giỏi, là trai thành phố mà lại
xung phong về công tác ở một nơi chỉ có nhiều bò và nhiều cô gái chưa chồng.
Quả thật, ở nông trường chỉ có vài người là nam, còn đa phần là phụ nữ. Cuộc sống
ở xa nơi phồn hoa đô hội, vốn buồn tẻ, nay có chàng trai trẻ về là chị em trong
nông trường cảm thấy như có “thiên sứ giáng trần”. Họ vây quanh anh, chăm sóc
anh tận tình, không ít cô gái bạo dạn còn tán tỉnh anh ra mặt. Có những cô còn
chủ động “gài bẫy” nhằm chiếm đoạt anh, nhưng tất cả đều thất bại. Chị em bắt
đầu đoán già, đoán non. Có người nghĩ anh kiêu, có người bảo anh bị người yêu
cũ “đá đít” nên hận phụ nữ. Có người độc mồm còn nói anh bị pê-đê hay “yếu sinh
lý”. Anh vui vẻ, quan tâm đến tất cả mọi người, tận tụy với công việc, với đàn
bò, nhưng chẳng thấy anh yêu ai. Đêm đêm anh chong đèn học Tiếng Anh, dịch tài
liệu chuyên môn, nghe nhạc. Chị em trong nông trường sang chơi, anh dừng tay,
pha trà, bóc kẹo mời chị em rồi kể chuyện vui. Ai hỏi đến người yêu, anh đều
nói “tôi chưa có”. Cuộc sống của anh, lối sống của anh khiến các cô gái tò mò.
Họ quyết tâm đặt kế hoạch nghiên cứu anh như anh nghiên cứu đàn bò vậy.
Trưa hôm đó, khi cả nông trường đang
im ắng vào giờ nghỉ trưa, anh mặc áo blu trắng, xách “ống nghe của bác sĩ” đi
xuống dãy nuôi bò giống. Anh đâu có ngờ, có hai cô gái đang theo dõi, đi theo
anh. Khu nuôi bò giống nằm ở xa khu nhà ở của cán bộ cũng như khu làm việc. Hai
cô gái chở nhau bằng xe đạp đi lối tắt, đến nơi họ nấp ở sau dãy trại giống để
theo dõi anh. Họ nghĩ anh giả vờ đi thăm bệnh cho bò, để hẹn hò với một “chị
nào đó” trong nông trường mà họ chưa biết mặt. Họ đã nín thở theo dõi và vô
cùng kinh hãi khi phát hiện ra anh “làm trò đó” với một con bò cái. Chuyện nam
nữ vốn đã là chuyện gây sốc, nay lại thấy một người đàn ông đẹp trai, có học
thức, đáng kính như anh “làm trò” với súc vật, thì họ không thể nào chịu đựng
được. Ban đầu, cả hai chết lặng, rồi họ bừng tỉnh và cả hai cùng bỏ chạy như ma
đuổi về phòng mình, lên giường trùm chăn kín đầu, như thể trẻ con tránh ma. Khi
phát hiện có hai cô gái theo dõi việc làm của mình, anh cũng vô cùng sợ hãi,
nhưng rồi anh lấy lại bình tĩnh trở về phòng làm việc, coi như không có gì xảy
ra.
Tất nhiên, “chuyện tày đình” của anh
đã được hai cô gái lên báo cáo với giám đốc nông trường. Ông mắng át hai cô
gái, nói rằng họ “nhìn gà hóa cuốc”, rồi bảo họ đừng nói chuyện này với ai, để
ông “xử lý”. Rồi vị bác sĩ thú y trẻ tuổi cũng được gọi lên phòng giám đốc. Anh
biết chuyện đã lộ, chủ động tâm sự: “Em
xin anh giữ kín cho em chuyện này. Em thú thật, từ lâu, khi em mới lớn, em nhận
ra mình có một “tình yêu mãnh liệt” với các con vật cái như trâu, bò, dê, cừu.
Em nhận ra mình khác người, nhưng càng lớn, niềm đam mê càng trở nên ám ảnh.
Khi em được “gần gũi” với các thú vật cái, em thấy mình mạnh mẽ như một người
đàn ông. Ngược lại, em chẳng thích phụ nữ, em cũng không phải là pê – đê thích
đàn ông. Em đọc sách nhiều, biết mình mắc chứng “ái thú”, tức là một dạng lệch
lạc tình dục hiếm gặp. Em không phải là người có lối sống đồi bại, em chỉ là
người bị “trời hành”. Xin anh giữ kín chuyện này giúp em, em hứa sẽ công tác
tốt”.
Ông giám đốc nông trường là người có học thức, cũng tốt nghiệp ở
nước ngoài về, cũng có hiểu biết nhiều về chuyện tình dục, nhưng chuyện “người
yêu thú” thì ông nghe chưa quen tai. Ông chấp nhận giữ im lặng, nhưng cho phép
anh bác sĩ trẻ của mình nghỉ việc 3 tháng về thành phố, tìm gặp bác sĩ tâm lý
trị liệu để chữa bệnh. Người nhận chữa ca này là vị bác sĩ nổi tiếng trong lĩnh
vực tình dục học và tư vấn tâm lý.
Tôi gặp anh trong dịp anh đang “điều
trị” chứng bệnh trời hành của mình ở thành phố.
… Sau một ngụm cà phê, tôi chủ động
hỏi chuyện: “Cuộc sống của anh dạo này thế nào? Có vợ con chưa? Vẫn công tác ở
cơ quan cũ chứ?”. Anh chậm rãi tâm sự: “Sau
vụ ấy, để giữ uy tín và thể diện cho em, giám đốc nông trường đã cho em chuyển
công tác sang nông trường khác. Hiện nay em là phó giám đốc của một nông
trường. Em chưa vợ con, mà có lẽ cũng không có ý định ấy. Nói thật với anh
“giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”. Em vẫn ôm ấp “khát khao trời hành” như
cũ, nhưng em biết che dấu điều đó, mặc dù vô cùng khổ sở. Em lao vào nghiên cứu
khoa học để quên đi nỗi buồn không thể nói cùng ai. Em đang triển khai một đề
tài khoa học cấp ngành là phát triển đàn bò sữa, bởi ngày nay nhu cầu sữa của
người dân ngày càng trở nên quen thuộc, chứ không còn coi là xa xỉ như hơn chục
năm trước”.
Chia tay anh, tôi thầm trách “ông trời” bất công với anh, cho anh sự
thông minh, lòng nhân hậu, sự tận tụy với công việc, nhưng lại tước đoạt của
anh “niềm vui lứa đôi” bình thường. Tôi cũng cảm phục cách ứng xử của ông giám
đốc cũ của anh, nếu ông ta là người ít học, sẽ “mắt tròn mắt dẹt” khi nghe
chuyện của anh, rồi lấy chuyện đó làm trò mua vui cho thiên hạ, hoặc lên lớp
cho anh về lối sống, mắng mỏ anh về tội “đồi bại thú tính”. Tôi lại thầm cảm
phục anh, bởi anh biết biến sự “ẩn ức tâm lý” của mình thành sự thăng hoa trong
sáng tạo, cống hiến cho đời. Cuộc sống có muôn vàn sự trớ trêu, tạo hóa bày đặt
ra nhiều thử thách, có người gục ngã ngay thử thách đầu đời, có người cố gắng
vượt vũ môn để trở thành “cá chép hóa rồng”. Tôi gửi email cho anh, xin phép
được viết lại câu chuyện của anh trong chuyên mục “Chuyện kể bên ấm trà”, anh
đồng ý, chỉ nhắc “anh đừng viết rõ tên em nhé!”. Tôi tôn trọng anh, tôi chỉ gọi
anh là “Anh” thôi!