Đường đời không phải là con đường thẳng tắp, bằng phẳng. Không phải mọi
điều chúng ta muốn đều được toại nguyện. Có những lúc chúng ta gặp khó khăn, bế
tắc, thất vọng, vấp ngã.
Có lúc chúng
ta tưởng trước mặt là con đường cùng, là hang sâu, là không lối thoát. Nhưng
không phải thế.
Người xưa dạy: “Sơn
trùng thủy phục nghi vô lộ. Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn”, nghĩa là “Núi
cùng nước tận cứ nghĩ rằng hết đường đi. Qua rặng liễu tối, tới khóm hoa tươi,
hiện ra một thôn làng”. Thái độ của bạn khi đối mặt với nghịch cảnh sẽ
quyết định con đường mà bạn đi và cái đích mà bạn tới.
“Vật cực tất phản!” (khi sự vật đi đến cùng cực thì tất yếu sẽ phát
sinh biến hóa) vốn là đạo lý của nhân sinh. Bước qua nghịch cảnh và quay đầu
nhìn lại, bạn sẽ phát hiện ra rằng: Nước đến đường cùng thành thác nước, người
đến đường cùng ắt hồi sinh.
Chén nước vô
tình bị đổ mất một nửa, bạn có ngồi than thân trách phận, chửi đời, chửi mình,
oán trách người khác cũng không thể “hốt” số nước đã
đổ. Tại sao bạn không vui vì vẫn còn nửa chén nước còn lại, không nghĩ rằng
“mình may mắn, vẫn không đổ hết cả chén”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét