Thứ Năm, 8 tháng 6, 2017

Đinh Đoàn kể chuyện 1: NHÀ EM MẤT CÁCH ĐÂY 3 NĂM RỒI Ạ!

       Trên một toa tàu từ Bắc vào Nam có 6 hành khách đều là phụ nữ, 5 chị tuổi "sồn sồn", 1 em tre trẻ. 
       Khi mới lên tàu ở ga Hà Nội (Hàng cỏ), các chị em mải lúi húi cất đồ, đút cái va li vào gầm giường, đặt cái túi vào góc giường, treo cái kính lên chiếc đinh trên thành toa tàu, cất mấy cái bánh, chai nước, hộp sữa vào chỗ kín, đề phòng thất thoát. Vì bận, nên chẳng ai nói với ai câu nào. Nhưng khi tàu qua ga Văn Điển, mọi người bắt đầu nói chuyện như pháo ran. Chuyện phụ nữ chủ yếu về chồng, con.
- Chị áo xanh kể: này, cái bọn đàn ông, thằng nào cũng giống thằng nào nhỉ, toàn một lũ gia trưởng, ăn tục nói phét, vô tâm vô tư, ra ngoài thì mồm như tép nhảy, về đến nhà thì lừ lừ như chó ăn vụng bột, hỏi câu nào nói câu ấy...
- Chị áo đỏ tiếp: chẳng biết các ông xã nhà các chị thế nào chứ lão nhà em ở bẩn kinh khủng. Có đôi tất, đi về là tụt ra, nhét vào giầy, mai lại đi, cứ thế có khi cả nửa tháng không thay, thối um. Lười tắm, lười rửa tới mức, có hôm chui vào chăn rồi, em còn bắt ra rửa. Sao mà thế các lão ấy cũng chịu được. Cứ bảo của chị em mình như "hũ mắm tôm", chứ của các lão ấy, không bắt rửa, để hai ngày, có khi thành món "nem chua tẩm bột chiên xù"...
- Chị áo vàng góp chuyện: này, cái bọn đàn ông, một tuần mà không được một hai lần, có khi họ phát rồ ấy nhỉ. Lão  nhà em đấy, đi đâu về là lôi vợ vào phòng, đòi lấy được. Có hôm em đang nấu cơm, bảo từ từ, cứ lên tắm rửa đi, tí nữa tôi lên. Thế mà lão bảo: "tắt bếp đi, cơm chẳng cơm thì đừng, lên tí đã, nhớ bỏ mẹ...". Con nằm bên cạnh, chưa ngủ mà lão ấy cũng dúi lấy dúi để, khiến thằng con tưởng bị động đất, rung giường, nói hỏi "bố làm gì mà cứ đu đưa thế?", ngượng cả mặt...
- Chị áo tím từ nãy đến giờ nghe chuyện của chị em khác thì cười ngặt nghẽo, giờ mới lên tiếng: vâng, đừng tưởng đàn ông ai cũng hào phóng. Lão nhà em ki bo kiệt xỉ kinh khủng. Em đã gọi lão là lão hào phóng, tức là phóng ra từng hào. Ai đời, lão ấy nhớ từng cái quần lót em mua, từng cái áo ngực em sắm. Lão thấy em mua nhiều thì bảo, sao mà phải mua nhiều cho phí tiền, cứ như anh đây, có mỗi 2 cái quần lót thay đổi có sao đâu. Về nhà thì mặc quần lót làm gì cho nó tốn, cứ thả ra cho nó mát...
      Nói đến đây, 5 chị em cười không nhặt được răng. Bỗng có cô em trẻ nhất, nằm trên giường tầng ba, òa lên khóc. 5 chị em túm vào hỏi:
- Sao thế em, nhớ chồng à? Sao lại khóc, xuống đây tám chuyện cho vui, nằm nhiều mỏi lưng, để khuya hẵng ngủ.
- Không ạ - Cô em trẻ nhất nói - Nghe các chị nói chuyện về các anh ấy mà tự nhiên em thấy nhớ nhà em kinh khủng. Anh ấy là người đàn ông đẹp người, đẹp nết, thương vợ, yêu con, ăn mặc chỉn chu, nói năng dễ nghe, đi đâu ai cũng yêu, cũng quý. Đã vậy, còn hết lòng lo toan cho nhà vợ, được nhà vợ coi như con trai...
     Thấy chuyện lạ, 5 chị em đồng thanh hỏi:
- Chú ấy làm gì, ở đâu, bao nhiêu tuổi mà lại tốt thế? Trên đời này đàn ông tốt có được mấy người, chắc có chú ấy là một...
     Cô em trẻ trung trả lời:
- Dạ, nhà em mất cách đây ba năm rồi ạ...


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét