Sáng nào ông bà cũng rủ nhau đi tập dưỡng sinh ở
Công viên Thống Nhất. Gặp nhau hợp chuyện, mến người, cả hai cụ lòng vui phơi
phới như đôi trai tân, gái trẻ đang tuổi hẹn hò. Họ sống trong niềm vui lâng
lâng khó tả, chỉ mong đêm ngắn, chóng đến sáng để lại được đi tập dưỡng sinh,
lại được gần nhau.
Mối
tình của hai cụ được các bạn trong câu lạc bộ người cao tuổi ủng hộ, con cái
tác thành. Đám cưới của họ rất độc đáo, bởi có hẳn câu lạc bộ “Thơ người cao
tuổi” đến dự và ngâm phục vụ hơn chục bài. Chính chủ rể xung phong hát bài “Bài ca người lính”, còn cô dâu cũng đáp
lại bằng bài: “Bài ca năm tấn”. Tưởng
rằng chỉ có cái chết mới chia lìa lứa đôi. Nào ngờ…
Sau
ít ngày hạnh phúc, đôi tình nhân cao tuổi hiện nguyên hình là những người già
khó tính, với bao chứng bệnh đau lưng, mỏi gối, cao huyết áp, chóng mặt, mất
ngủ, hoa mắt, chóng mặt. Những trận cãi vã kéo dài đã thay bằng những cuộc chiến tranh lạnh. Ông chán chường, bà bỏ
cả tập dưỡng sinh. Mỗi người đều có quá khứ riêng của mình, nên sự gắn bó muộn
mằn không thể lấp đầy những kỉ niệm cũ. Họ cũng giận dỗi, ghen tuông, nói nhau
nặng lời. Sau ba tháng nên vợ thành
chồng, bà về nhà bà, ông ở lại nhà ông, câu lạc bộ mất hai thành viên tích
cực. Cả câu lạc bộ bảo, giá mà ông bà ấy cứ làm bạn già với nhau, có khi lại
hay hơn.
Trước tình yêu và chuyện lứa đôi,
nhiều người thiếu tỉnh táo, kể cả những người có tuổi. Vì vậy, con cháu, bạn
bè, những người ngoài cuộc, thường là những người tỉnh táo hơn, hãy nhìn xa
trông rộng, góp ý kiến cho các cụ có
sự lựa chọn đúng đắn, tránh những trường hợp đáng tiếc xảy ra. Trẻ vấp ngã còn
dượng đứng dậy được, người có tuổi ngã, có cố đứng dậy thì quỹ thời gian không
cho phép làm lại cuộc đời.
Đinh
Đoàn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét