Trong một lần tập huấn cho các
cán bộ y tế của một tỉnh nọ về kỹ năng tư vấn chăm sóc sức khoẻ sinh sản, tôi viết lên bảng một
dãy số: 2, 5, 10, 4990, 5000 và yêu cầu mọi người suy nghĩ, tìm ra mối liên
quan giữa các con số ấy. Sau 10 phút, có nhiều đáp án trả lời, nhưng mọi người
cười ồ lên vui vẻ khi tôi đã đưa ra “đáp án chính thức”. Ai cũng bảo “hay nhỉ,
thế mà từ trước đến nay mình đâu có nghĩ đến”…
CHUYỆN LÀ THẾ NÀY
Giả sử mỗi cặp vợ chồng chỉ sinh hai
con, mà theo tính toán của các bác sĩ, các nhà khoa học, thì chỉ cần 5 lần “đi
lại” là có một lần người vợ có thể có em bé. Như vậy, để có đủ 2 con, mỗi cặp
vợ chồng có sức khoẻ bình thường cần gặp nhau tối đa là 10 lần. Đây là con số
đã tính “trừ hao” khá lớn, còn đối với những cặp vợ chồng “nhạy”, thì có khi
chỉ cần 2 lần là có hai con ngay.
Giả sử một cặp vợ chồng lấy nhau lúc
25 tuổi, họ có đời sống chăn gối đến lúc cả hai 55 tuổi, nghĩa là họ có đến 30
năm để “làm chuyện ấy”. Tính trung bình,
mỗi tuần một cặp vợ chồng gặp gỡ nhau 2 – 3 lần, thì trong 30 năm, họ đã gặp
nhau đến … 3000 lần.
Khi tôi
hỏi các học viên, đều là các bác sĩ, cán bộ y tế, các cán bộ phường, xã…
rằng nếu lấy con số 3000 trừ đi 10 lần gặp gỡ với mục đích sinh con, còn lại
đến 2990 lần vợ chồng gặp nhau để làm gì. Người thì bảo “vì tình yêu”, người
cho rằng “cho vui vẻ”, nhiều người khẳng định là vì mục đích “vui chơi giải
trí”.
Khi mọi
người đã bớt xôn xao về các con số, tôi đặt một câu hỏi: “Trong cuộc sống của
chúng ta, có hoạt động “vui chơi giải trí” nào lại bền bỉ, lại hấp dẫn như
“chuyện ấy”. Vậy tại sao chúng ta lại không đầu tư sáng tạo, không quan tâm
đúng mức, hay không đánh giá hết tầm quan trọng của nó? Tại sao có lúc chúng ta
đã cho nó là “chuyện bậy”, chuyện “không đáng nói”? Tại sao chúng ta lại bất
công với “nó” thế?”. Mọi người im lặng.
Khi tôi hỏi một câu hỏi nghe có vẻ ngớ
ngẩn rằng: “Các anh các chị thường khám, chữa những bệnh gì?”. Mọi người đua
nhau kể hàng trăm thứ bệnh. Nào là tim, gan, phổi, mật, dạ dày, da, xương, tóc…Tuyệt
nhiên không có ai kể những bệnh hay những trục trặc của “chuyện ấy”. Không lẽ
“nó” là bộ phận vạn năng, vĩnh cửu hay sao mà không bao giờ hỏng hóc, trục
trặc? Đa số bảo rằng nó cũng là một “cơ quan”, nó cũng giống như chân, tay,
mắt, mũi, cũng bị bệnh, bị hỏng, nhưng đa số mọi người ngại đi khám bác sĩ, mà
chủ yếu âm thầm chịu đựng, hy vọng nó tự khỏi hoặc tìm ông lang hay những bài
thuốc dân gian để tự chữa. Lại một lần nữa chúng ta bất công với “nó” quá.
Có ý kiến cho rằng chỉ có phương Tây
mới chú trọng nghiên cứu và đề cao “chuyện ấy”, còn văn hoá phương Đông tế nhị,
không cho rằng chuyện ấy là chuyện phải bàn. Nói như thế không thoả đáng. Cuốn
“Kama Sutra” của Ấn Độ, những cuốn “Ngọc phòng bí quyết” , “Dưỡng sinh yếu
luận”, “Phòng trung thuật” hay “Tố nữ kinh” của Trung Hoa đã đề cập đến những
vấn đề này rất tỉ mỉ, dưới góc độ khoa học chứ không khai thác khía cạnh “tục”
của chuyện ấy. Hiện nay các nhà tình dục học phương Tây đang phải nghiên cứu và
học hỏi đấy thôi. Trong dân gian, có hàng trăm bài thuốc uống, rượu bổ, món ăn…
nhằm bồi dưỡng cho chuyện ấy. Những câu chuyện “tiếu lâm” cũ, những câu “đố tục
giảng thanh” hay “đố thanh giảng tục” chẳng luôn là những câu chuyện được nhiều
người chú ý sao? Thơ của bà Hồ Xuân Hương nếu không có cái ý “ỡm ờ”, chắc gì đã
trở thành những bài thơ “để đời”?
Lại nói chuyện hơn chục năm trước, khi nạn
ốc bươu vàng ở các tỉnh Nam Bộ hoành hành, phá hoại hoa màu. Người ta phải dùng
những biện pháp thủ công để bắt chúng để ăn, để bán, thậm chí để nuôi heo vì ốc
quá nhiều, bán quá rẻ. Nghe đâu có một người “nhạy bén” trong làm ăn, đã tuyên
truyền rằng ăn ốc bươu vàng có tác dụng “bổ dương, tráng khí”. Vậy là người ta
đua nhau bắt ốc bươu vàng để bán cho các nhà hàng chế biến các món ăn trước là
bình dân, mạt hạng, nay đã trở thành “bài thuốc”. Giá ốc bươu vàng tăng lên vòn
vọt, và cũng nhờ thế mà những người cần cù bắt ốc cũng kiếm được chút ít tiền
bạc, chuyện tiêu diệt ốc bươu vàng nhờ thế mà hiệu quả hơn. Ai dám bảo dân ta
thờ ơ với “chuyện ấy”?
(Còn nữa)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét