Vâng, “không có quỹ đen thì điên à?” là câu trả lời của một
người vợ khi tôi đặt câu hỏi “phụ nữ có quỹ đen không”. Tưởng chị ấy nói cho
vui, hóa ra “quỹ đen” của phụ nữ còn phổ biến hơn ở đàn ông, bởi phụ nữ có tâm
lý “phòng có chuyện gì xảy ra, mình không trắng tay…”. Đặc biệt, không phải những
người làm “hái ra tiền” mới có quỹ đen, mà ngay cả những người vợ không đi làm,
ở nhà nội trợ, mọi chi tiêu trong gia đình trông cậy vào thu nhập của người chồng,
cũng có “quỹ đen”.
Quỹ đen được
hiểu là khỏan tiền bí mật, mà người này không cho người kia biết, dùng để cho
các khoản chi tiêu cá nhân hoặc “bất đắc dĩ” mang ra chi tiêu cho cả gia đình.
Chị Lan ở Kim
Mã bảo rằng mình thuộc dạng “mèo bé bắt chuột con”. Việc kinh doanh rau củ quả ở
chợ có thu nhập bấp bênh, nhưng dù ngày đắt hàng cũng như ngày vắng khách, ngày
nắng cũng như ngày mưa, chị có thói quen “bỏ ống” mỗi ngày 50 nghìn. Chị đặt kế
hoạch mỗi tháng đạt doanh số 1 triệu rưỡi để lập quỹ đen. Khi đủ số tiền mua 1
chỉ vàng, hay thiếu một chút, chị cũng mua một chỉ để cất đi. Chị khoe, số “tài
sản đen” này cũng ra tấm ra món, bởi việc “lập quỹ đen” của chị đã được triển
khai cả chục năm nay. Số tài sản này không ai biết, ngoài chị. Khi được hỏi chị
cất quỹ đen của mình ở đâu, chị hơ hớ cười, nói rằng phụ nữ có nhiều chỗ bí mật
để cất giữ ngay trong nhà, mà đàn ông ít ai để ý, lục lọi, phát hiện được.
Dù gọi là quỹ
đen, nhưng thực ra cũng là quỹ tiết kiệm của mình, trích từ thu nhập hang ngày
của mình, chỉ là không công khai thôi. Trường hợp một người vợ trẻ, không đi
làm, nhưng lại lập quỹ đen bằng cách “rút ruột” từ túi người chồng. Tất nhiên,
người chồng là người kiếm được tiền, nên chi tiêu xông xênh, không để ý đến những
khoản nhỏ lẻ. Mỗi tháng chồng đưa tiền chi tiêu cho cả gia đình, người vợ trích
ngay 20% để cất đi, dù có thiếu thốn, người vợ đều báo cáo, đề xuất chồng đưa
them, chứ số tiền trích lập quỹ, không bao giờ được đụng đến. Khoản thu nhập thứ
hai cho quỹ đen của người vợ này là báo giá cao các món đồ cần mua sắm cho gia
đình để ăn chênh lệch. Chẳng hạn, một hộp sữa cho con giá triệu mốt, người vợ
báo với chồng là triệu tư, nhưng người chồng “vung tay”, chi ngay triệu rưỡi,
thế là mua một hộp sữa cho con, người vợ hưởng chênh lệch 4 trăm nghìn. Đóng học
phí cho con, mua váy cho mình, mua đôi tất cho chồng, người vợ đều hưởng lợi.
Ngoài ra, thỉnh thoảng cô vợ cũng có được món thu nhập đột xuất, chẳng hạn hôm
Tết có mấy đối tác của chồng đến chúc mừng năm mới, ngoài chai rượu, lẵng hoa
quả, họ thường kèm tấm thiếp chúc Tết, kèm chút tiền, tuy không nhiều, nhưng
đám thì bỏ một triệu, đám ba bốn triệu. Người vợ đoán đây chỉ là khách nhỏ lẻ,
mối quan hệ không thân lắm, bởi số tiền không nhiều, chứ nhiều hơn, họ sẽ biếu
trực tiếp người chồng tại nơi làm việc. Toàn bộ số tiền này, người vợ cũng kiếm
được món kha khá, bổ sung vào “quỹ cá nhân” của mình. Đợt chồng ốm vừa rồi, người
vợ cũng nhập quỹ đen được vài chục triệu, bởi nhiều khách đến viện thăm chồng,
ai cũng có “chút quà”, nhờ chị mua cho anh ấy cân đường, hộp sữa. Tất nhiên, họ
đưa phong bì cho chị. Những phong bì thăm người ốm đều có một danh sách tên dài
dằng dặc, viết kín phong bì, nên người vợ không dám biển thủ 100%, mà chỉ rút
lõi. Chẳng hạn, chiếc phong bì của “Phòng kế hoạch tài chính”, ghi tên 6 người ở
ngoài phong bì, bên trong có 3 triệu. Người vợ tinh ý, chỉ rút ra triệu hai cất
đi, báo lại cho chồng là họ biếu triệu tám, nhẩm ra mỗi người góp 3 trăm, kể
cũng hợp lý. Không mua vàng cất đi như chj Lan ở Kim Mã, người vợ trẻ này gom
góp, khi được một khoản kha khá thì đem ra ngân hàng, mở cuốn sổ tiết kiệm. Cô
vợ bảo rằng giữ một cuốn sổ tiết kiệm dễ hơn là cất giữ tiền mặt trong nhà, hơn
nữa gửi tiết kiệm, ít nhiều còn có tí lãi hàng năm, nhập vào gốc, nên gốc càng
lớn.
Không phải những
người vợ kiếm tiền kha khá, hay phụ thuộc chồng hoàn toàn mới có quỹ đen, mà những
chị em là cán bộ, công chức, viên chức có lương ổn định hang tháng cũng lập quỹ
này. Chị Hà là phóng viên một tờ báo ngành, nhưng hai vợ chồng ăn chung với bố
mẹ chồng, nên hàng tháng anh chị phải đóng góp tiền ăn, tiền điện nước và các
chi phí khác ch mẹ chồng. Chính vì thế, chị “công khai” với cả nhà chồng và chồng
mức lương của mình. Chị bảo, lương chị là 3,66, mỗi tháng khoảng hơn 4 triệu.
Chị nộp cho mẹ chồng 3 triệu, còn mọi khoản chi tiêu khác là chồng chị phải lo.
Nhưng chị vẫn có những món thu nhập khác mà chồng chị không biết, chẳng hạn như
tiền ăn trưa, tiền hỗ trợ xăng xe, tiền chia quỹ phúc lợi hàng tháng, tiền thưởng
lao động tiên tiến, tiền quà những ngày lễ, Tết. Ngoài ra chị còn tranh thủ viết
bài cho các báo khác, hưởng nhuận bút riêng. Tất cả những khoản thu ngoài
lương, chị Hà đều cho vào “quỹ không công khai” của mình. Chị Hà hiện đại hơn
những phụ nữ nói đến ở trên, bởi chị giữ quỹ đen ngay trong tài khoản của mình.
Ngoài chị ra, không ai biết chị có 2 tài khoản ở hai ngân hang khác nhau. Cơ
quan trả lương vào một tài khoản, còn tài khoản khác là nhập những khoản thu
ngoài lương. Thỉnh thoảng chị Hà cũng bổ sung thêm bằng cách tự nộp tiền vào
tài khoản của mình.
Khác với đàn
ông, lập quỹ đen là để lấy ra dùng cho dễ, còn phụ nữ lập quỹ đen là để tích
lũy, tiết kiệm, phòng khi sa cơ hay bất đắc dĩ mới rút tiền, nên nhiều chị em
có quỹ đen tới hàng trăm triệu đồng. Đó là chưa tính đến một số ít phụ nữ có quỹ
đen lớn tới mức lấy ra để đầu tư. Người thì chung với cô bạn mua một mảnh đất
ngoại thành, để chờ được giá thì bán kiếm lời. Người thì mua căn hộ chung cư
giá rẻ, đứng tên một mình, rồi cho thuê, kiếm tiền mỗi tháng. Tuy nhiên, cũng
có chị “mất cả chì lẫn chài” khi lấy quỹ đen của mình ra cho vay, rồi bị lừa,
hoặc tham gia bán hàng đa cấp, cuối cũng cũng cụt cả vốn lẫn lãi…
Ngày nay, đi làm không phải chỉ đủ tiền
để ăn, mà đa số là có dư giả ít nhiều. Hơn nữa, nhu cầu mỗi người ngày một
tăng, niềm tin vợ chồng cũng có đôi phần suy giảm, nên hiện tượng phụ nữ lập quỹ
đen ngày càng phổ biến. Hiện tượng này được nhìn nhận với các ý kiến trái chiều…
Đinh Đoàn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét