Tôi là một cô gái tỉnh lẻ, ra Hà Nội
học đại học, rồi lấy chồng người phố cổ. Gia đình anh khá giả, nền nếp, gia
giáo, cha mẹ đều là cán bộ. Đặc biệt cả anh và bố mẹ anh đều rất yêu thương
tôi. Họ hàng, cha mẹ, bạn bè ai cũng mừng vì tôi tốt số. Vậy mà mới cưới nhau
chưa đầy một năm, khi tôi đang mang thai đứa co đầu lòng vào tháng thứ sáu thì
chồng tôi qua đời vì tai nạn giao thông. Tôi đau khổ tưởng chừng như không gượng
dậy được. Sau khi sinh đứa con trai mẹ tròn con vuông, tôi được bố mẹ chồng
chăm sóc chu đáo, nên nỗi đau cũng nguôi ngoai phần nào.
Khi lấy chồng
tôi biết chồng tôi còn người anh trai đang du học nước ngoài. Ngày cưới chúng
tôi anh cũng không về được chỉ gọi điện và gửi quà về mừng cho vợ chồng tôi. Ngày
chồng tôi mất anh cũng không về được vì bận tham gia đoàn bác sĩ tình nguyện đi
làm từ thiện ở một nước châu Phi hay châu Mĩ gì đó. Khi anh hoàn thành luận án
tiến sĩ và về nước, lúc con tôi đã gần hai tuổi.
Những ngày
đầu tôi rất bối rối vì chưa quen với việc có người con trai lạ trong nhà. Anh
rất giống chồng tôi về bề ngoài nhưng tính nết khác hẳn. Tuy anh đã đi Tây, học
cao hiểu rộng nhưng rất nhút nhát, ít giao tiếp và rất tình cảm, chu đáo với mọi
người. Thú thật trái tim người phụ nữ hai tư tuổi như tôi đã nhiều lần thổn
thức khi nhìn anh say mê bên bàn máy tính hoặc vui vẻ chơi với con tôi. Dần dần
tôi cũng cảm nhận thấy ánh mắt anh nhìn tôi khang khác. Những lúc ấy tim tôi
đập rộn ràng như lần đầu tiên nhận ra có một ánh mắt con trai dõi nhìn mình.
Gia đình thúc giục anh lấy vợ, anh chỉ ậm ừ. Tôi giới thiệu cho anh mấy người
bạn gái của mình nhưng trong lòng lại mong anh không đồng ý cô nào. Mẹ chồng
tôi tinh ý nhận ra tình cảm anh dành cho tôi đã có lần nhắc nhở khéo anh phải
giữ đúng tư cách người anh. Anh không cãi lại mẹ, nhưng ánh mắt anh thì buồn
buồn. Về phần mình tôi thấy vừa vui vừa hổ thẹn khi mình nghĩ quá nhiều đến
anh. Có đêm nằm trong phòng riêng, ôm con ngủ mà tôi thấy trống trải, cô đơn
quá, mong muốn có ...anh bên cạnh.
Bất ngờ, một
hôm cả nhà đi vắng, anh đã nói với tôi rằng anh yêu tôi, muốn lấy tôi. Tai tôi
ù đi trước sự bày tỏ tình cảm đột ngột kiểu Tây này. Tôi nói rằng anh nghĩ quẩn
rồi, tôi và anh là anh em, không thể nào có thể yêu nhau được. Anh bảo tôi còn
trẻ, chẳng lẽ lại chịu cảnh goá bụa như vậy suốt đời? Anh cũng bảo em trai anh,
tức chồng tôi xấu số, nhưng chắc anh ấy không ích kỉ để giữ tôi ở mãi nhà này để
thờ chồng. Anh lý luận: “Nếu em đi lấy người khác thì được, sao lại không thể
với anh?”. Anh rủ tôi đi vào Sài Gòn công tác với anh, anh sẽ chăm sóc cho mẹ
con tôi. Nhưng làm sao tôi có thể làm như vậy được. Tôi có phải sống ở đảo
hoang đâu. Giá mà trên đời chỉ còn tôi và anh thì lại là chuyện khác. Thế là
anh bảo anh sẽ chờ đợi đến khi nào tôi quyết định thì thôi.
Mười năm trôi
qua, anh chẳng lấy ai chỉ chăm chỉ làm việc và chăm lo cho gia đình. Tôi thật
sự khổ tâm khi không dám làm cái điều mà lòng mình cũng mong muốn. Có lúc tôi
muốn ào đến bên anh, nhưng giữa chúng tôi như có một sợi tơ mỏng manh chặn lại.
Bố mẹ chồng tôi đã già hơn xưa và rất lo lắng chuyện vợ con của anh. Có người
độc miệng bảo anh hâm, hay anh là pê đê, là đồng tính. Họ không hiểu anh, còn
tôi, tôi biết anh đang sống vì tôi. Thực tình lòng tôi không muốn xa ngôi nhà
này!
Tôi không
biết rằng mình đang bất hạnh hay hạnh phúc khi sống trong hoàn cảnh như thế
này.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét