Thứ Tư, 23 tháng 8, 2017

Đinh Đoàn trò chuyện 40 - ĐỐT MÃ THỜI NAY

Nếu đốt vàng là cách biếu tiền, thì đốt mã là cách biếu, tặng người âm những đồ dùng, vật dụng được mô hình hóa bằng hình thức đốt hết sau khi cúng cấp. Chẳng biết người âm có nhận được tiền bạc hay đồ đạc con cháu đốt cho không, nhưng việc đốt mã hoàn toàn là ý nghĩ chủ quan, suy diễn của người còn sống. Chính vì vậy, việc đốt vàng, mã cũng theo thời cuộc ở trên trần gian.
          Tôi đã được nghe một chị bán hàng mã “tư vấn” cho khách hàng rằng thời buổi này mà còn đốt quần áo làm gì, mình có biết ở dưới ấy các cụ ăn mặc theo “mốt” gì đâu, nên tốt nhất là đốt vải cho các cụ, các cụ muốn may kiểu gì thì tùy. Vải là những tấm giấy đủ màu sắc, được sắp thành tập, được gọi là “súc vải”. Lại một khách khác mua rất nhiều vàng mã, được một anh chủ cửa hàng gọi với theo, nói rằng: “đáng bao nhiêu mà tiết kiệm, em không lấy cho cụ cái thẻ ATM à? Đốt nhiều tiền mà không có thẻ thì cụ rút sao được tiền. Trần sao âm vậy, ở dưới ấy cũng có ngân hàng địa phủ, người ta cũng trả tiền qua thẻ y như trên mình đấy. Hôm nọ có cô hớt hơ hớt hải đến đòi mua ba cái thẻ, nói rằng hôn giỗ bố, đốt nhiều tiền, ngay đêm ấy bố về báo mộng, bảo tiền con gửi cho bố mà không có thẻ nên chẳng rút ra mà tiêu được, nên chịu nhịn đói. Có 5 chục nghìn một cái thẻ, sao lại tiếc các cụ hả? Tháng báo hiếu mà em, lấy đi, đừng tiếc gì khi nghĩ đến việc đền đáp!”.
          Một gia đình, có ba anh chị em đi xe sang đến cửa hàng đồ mã chọn mua số mã trị giá vài chục triệu về chuẩn bị đốt cho ông bà, cụ kị, bố mẹ vào dịp Rằm tháng bẩy này. Cô em bảo ông anh: “Cụ kị, ông bà nhà mình đều chết trước năm 45, bố mẹ mình chết hồi những năm 80, lúc đó đâu đã có xe máy, chỉ có bố là biết đi xe đạp Thống Nhất, vậy anh mua nhiều xe máy thì ai đi?”. Ông anh bệ vệ, có vẻ là nhà giàu, bảo cô em: “Bây giờ người ta có làm xe đạp nữa đâu, toàn xe máy và ô tô xịn. Với lại, biết đâu, ở dưới ấy các cụ cũng tiến bộ, cũng tập tành, nên biết đi xe máy, ô tô rồi cũng nên. Thôi, người ta làm sao, mình làm vậy, biết đâu chuyện ở dưới ấy”. Một đôi vợ chồng Việt Kiều ở nước ngoài về còn đốt cho bố mẹ cả cái biệt thự, mà anh chị ấy gọi là “nhà nghỉ cuối tuần”, hy vọng sau những ngày làm ăn vất vả, đến cuối tuần bố mẹ anh ta đưa nhau ra sống ở cái “nhà nghỉ” này, ở ngoại ô một “thành phố âm phủ” nào đó.
          Có lẽ “cười ra nước mắt” nhất là vụ người vợ góa đốt cho chồng một hình nhân, được gọi là “cô giúp việc”, trông có vẻ “mắt xanh mỏ đỏ”. Sợ chồng mình lại lăng nhăng với cô ấy như ngày ông ấy còn sống, nên trước khi đốt cô giúp việc, người vợ đã bí mật lấy ngón tay chọc mù mắt cô ta, với mục đích “làm xấu” cô ấy, may ra chồng bà mới không “chim chuột” với cô ấy. Bà quên hẳn mục đích là đốt cho chồng cô giúp việc, mong cô ấy chă sóc, cơm nước cho ông. Một cô gái mù thì còn chăm chồng làm sao được nữa, không khéo, cô ấy chỉ ngồi một chỗ để chồng bà phục vụ thì thật là tai hại. Cô mù thì đi lại khó khăn, sống phụ thuộc, ông chồng bà muốn làm gì cô ấy mà chẳng được, khác gì mỡ để miệng mèo. Mù thì mù, chứ cô ấy vẫn còn là phụ nữ lành lặn chỗ khác…

          Cạnh nhà tôi có cụ già, có 5 người con đều trưởng thành, đi làm ăn khắp tứ xứ, nhưng ít quan tâm tới mẹ, nên dù đã hơn 70 tuổi, cụ vẫn phải muối dưa, muối cà để bán, kiếm thêm đồng rau, đồng mắm. Nhưng đến gần rằm tháng bẩy, con cái kéo về đầy nhà, chúng bàn bạc, đóng góp tiền, phân công nhau mua bán, chuẩn bị cho khóa lễ đốt mã cho bố. Ngày rằm, họ bắc rạp, lấn ra cả lối đi chung, để làm lễ. Hai ông thầy nổi tiếng ở tỉnh xa được đón về bằng ô tô từ sáng sớm. Hoa quả, bánh kẹo, bia rượu, xôi gà, vàng mã, ngựa hia, xe máy, ô tô, tủ lạnh, ti vi, đầu đĩa, biệt thự làm bằng hàng mã được xếp cao như núi. Hai ông thầy ngồi vào chiếu trải giữa nhà, loa đài được bật lên, tiếng mõ, tiếng tụng kinh náo loạn cả một vùng. Lúc đầu con cháu và bà cụ ngồi phục sau lưng hai ông thầy, thỉnh thoảng họ lại vái vái mấy cái theo hiệu lệnh của thầy cúng. Được một lúc, các ông con trai, con dâu đều bị tê chân vì ai cũng bụng to, đùi mập, khó ngồi bệt, ngồi xổm, nên đứng dậy hết. Các con của họ cũng đứng lên theo, bỏ đi chơi với điện thoại và ipad. Mấy tiếng đồng hồ, chỉ còn mỗi cụ già ngồi phục lễ. Buổi lễ kết thúc bằng việc đưa cụ đi cấp cứu…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét